Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 14: Lâm Chi Hiệu rất thích ngủ nướng, bị Cố Ngụy trêu chọc là trí não trẻ con còn chưa phát triển, nhưng hôm nay là lễ lại mặt sau khi kết hôn, hai người sẽ về thăm thầy Lâm và mẹ Lý, không thể dậy muộn được.
- Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 1: Lời thề hôn lễ Cố Ngụy – Lâm Chi Hiệu
- Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 2: Đêm tân hôn ngọt ngào
Cố Ngụy không để Lâm Chi Hiệu có cơ hội phản đối, cúi đầu chặn miệng cô, cánh tay ôm eo cũng dần siết chặt hơn…
“Piu ~” Lâm Chi Hiệu dường như đột nhiên phát hiện ra, ngửa đầu tách môi mình ra khỏi môi Cố Ngụy, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Không đúng, em phát hiện ra anh lại lừa em!”
Cố Ngụy vốn dĩ đang đắm chìm trong cảm giác dưỡng ẩm ấm áp mềm mại độc nhất vô nhị đến từ môi Lâm Chi Hiệu thì lại bị tàn nhẫn “ấn nút tạm dừng” làm anh có chút choáng váng, chớp chớp mắt không hiểu chuyện gì. Nhưng với bộ não thi cao khảo 700 điểm và đã quá quen với kiểu hành vi không tuân theo logic của Lâm Chi Hiệu nên Cố Ngụy ngay lập tức hồi phục, giả vờ khó hiểu: “Anh lừa em cái gì? Sao anh lại lừa em được chứ?”
Lâm Chi Hiệu che miệng: “Mỗi lần anh nói chuyện đều là kiếm cớ, rõ ràng muốn nhân cơ hội để hôn em!”
Nói rồi Lâm Chi Hiệu duỗi ngón tay ra, lập đại hội vạch tội Cố Ngụy: “Em có thể liệt kê ra tất cả những lần anh lừa em cho anh xem!”
Cố Ngụy gật đầu, vẻ mặt chăm chú lắng nghe: “Được, em kể xem nào??”
“Lần đầu tiên, khi em muốn anh nấu đồ ăn khuya, em muốn ăn thịt nhưng anh lại nấu một nồi cháo chay. Lúc em thắc mắc thì anh lại đánh lạc hướng bằng cách hôn em!”
Cố Ngụy nắm lấy ngón tay trỏ nhỏ nhắn của cô, khóe miệng cố gắng không nhếch lên: “Được rồi, đấy là một lần, còn gì nữa?”
Lâm Chi Hiệu lắc lắc đầu tỏ ý chưa hết đâu, anh chờ đó: “Rồi khi em nói môi anh bị khô, kêu anh bôi son dưỡng anh lại nhất quyết không chịu. Đến khi em tự thoa thì anh lại lấy hết son dưỡng trên môi em!”
Cố Ngụy lại gật đầu, lần này không kìm được mà bật cười: “Được được, bà xã anh thông minh ghê, có thể nhìn thấu âm mưu của anh, nhưng em phát hiện ra thì đã quá muộn rồi!”
Nói xong anh cúi xuống, Lâm Chi Hiệu ngay lập tức lấy tay che miệng, đôi mắt mở to đầy thách thức “xem anh có hôn được không” làm Cố Ngụy bật cười thành tiếng, anh đã cưới được bảo bối đáng yêu nào thế này. Cố Ngụy cọ cọ mũi vào mũi Lâm Chi Hiệu, thấp giọng thì thầm: “Bà xã, ai bảo em xinh đẹp quá như vậy làm gì. Anh cũng là đàn ông, sao có thể kìm chế được…”
Lâm Chi Hiệu bị câu nói bất ngờ này làm cho đỏ mặt ngượng ngùng, vội vàng quay đầu nói sang chuyện khác: “Bác sĩ Cố, anh là con một đúng không?”
Cố Ngụy gật đầu, Lâm Chi Hiệu liền phát hiện cả 2 người họ đều là con một trong nhà, bây giờ kết hôn rồi, gia đình đều chỉ còn hai ông bà với nhau, có chút cô đơn. Nghĩ vậy cô liền nói với Cố Ngụy: “Vậy sau này chúng ta sinh hai đứa nhé?”
Cố Ngụy đương nhiên đồng ý, vốn anh cũng muốn nói điều này với Hiệu Hiệu, vì anh lo một đứa trẻ sau này sẽ có nhiều áp lực hơn khi bố mẹ về già, đặc biệt là con gái. Và dù sao thì con một cũng khá cô đơn.
Lâm Chi Hiệu ngày nhỏ rất muốn có một em trai và em gái, nhưng mẹ Lý nhất quyết không sinh thêm, bảo rằng có một con nuôi dạy cho tốt. Thế nên sau khi gặp Tam Tam, hai người không chỉ có bạn bè thân nhất mà còn giống như chị em ruột thịt hơn.
“Đặt tên con như thế nào nhỉ?”
Trước đây Lâm Chi Hiệu đã từng tưởng tượng tới đứa con sau này của cô sẽ đặt tên theo họ của mình là Lâm, rồi nghĩ đến cái tên “Lâm Đại Ngọc” mà tự bật cười.
Cố Ngụy không cần suy nghĩ mà trả lời luôn, giống như anh đã lên kế hoạch sẵn sàng, chi tiết hết rồi: “Nếu là con trai thì tên là Cố Lâm.” Cố của Cố Ngụy, Lâm của Lâm Chi Hiệu.
“Cố Lâm, Cố Lâm.” Lâm Chi Hiệu đọc lại hai lần, càng đọc càng thấy cái tên này rất dễ chịu: “Bác sĩ Cố, đây là cách ghép họ của chúng ta lại với nhau.”
“Ừ, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.” Cố Ngụy vòng tay ôm Lâm Chi Hiệu, nhẹ nhàng gác cằm lên trán, ngủi được mùi hương độc đáo của Lâm Chi Hiệu.
“Được, vậy con gái thì sao?”
Cố Ngụy suy nghĩ một lúc và nói: “Cố Ảnh.”
Lâm Chi Hiệu đã đọc lại nó hai lần trong im lặng, “Từ “Ảnh – 影” ngụ ý dáng vẻ tốt đẹp, thướt tha yểu điệu.
“Bác sĩ Cố, cách đặt tên con trai, con gái của anh khác nhau vậy.”
“Giống nhau. Tất cả đều là tình yêu”
“Nhưng tại sao em thấy anh có vẻ thích con gái hơn? Đến việc đặt tên cũng cẩn thận, nhiều ý nghĩa hơn…”
Cố Ngụy nhướn mày hỏi ngược lại, “Em không thích ghép họ của hai chúng ta lại với nhau sao?”
“Không phải thế, bác sĩ Cố!” Cơn đau dạ dày của Lâm Chi Hiệu lúc này đã hoàn toàn thuyên giảm, cô duỗi người nằm trên người Cố Ngụy, giống như một con mèo con lười biếng muốn được cưng chiều vậy.
Cố Ngụy nắm lấy bàn tay nhỏ bé không yên, tay còn lại vòng qua eo, hơi dùng lực một chút liền lật người đẩy Lâm Chi Hiệu nằm xuống giường
“Hiệu Hiệu…”
Lâm Chi Hiệu nuốt nước bọt, dường như cô cảm nhận được âm thanh từ trong lồng ngực của Cố Ngụy rung lên, hơi thở ấm áp của anh khiến khuôn mặt cô đỏ bừng
“Sao, sao vậy?” Cô hơi lắp bắp.
Cố Ngụy cúi đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào bên gò má đang đổi màu của cô, hơi thở phun lên mặt tê rần ngứa ngáy khiến Lâm Chi Hiệu hơi cựa người muốn trốn. Nhưng Cố Ngụy không cho cô cơ hội, hoàn toàn giam cầm cô trong vòng tay anh.
“Bác sĩ Cố…”
“Ngoan, gọi chồng đi” Cố Ngụy dỗ dành vợ.
Lâm Chi Hiệu cảm thấy đầu óc không tự chủ được, ngay cả miệng cũng không tự chủ được, liền kêu: “Chồng, lão công.”
“Vợ à, chúng ta có thể sinh một em bé được không?”
Lâm Chi Hiệu mặt như một con tôm chín đỏ. Ahhh! Cố Ngụy sao có thể như thế! Cô phải trả lời như thế nào đây?
Thật may (hoặc không may cho Lâm Chi Hiệu) Cố Ngụy không đợi cô trả lời đã nhanh chóng tiến tới, hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kia. Đó là một đêm dài, và tất cả chỉ mới bắt đầu.