Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 8: Lâm Chi Hiệu làm bữa sáng “trứng bằm” cho Cố Ngụy, ngày đầu tiên sau kết hôn đã cảm nhận sâu sắc nỗi thất bại của việc làm vợ. Nhưng Cố Ngụy lại cực kỳ xuất sắc trong việc làm chồng, hai người bù đắp cho nhau là vừa đủ.
Lâm Chi Hiệu ban đầu muốn xây dựng hình tượng “hiền thê lương mẫu” và thể hiện kỹ năng nữ công gia chánh của mình để làm bữa sáng tình yêu hoàn mỹ cho bác sĩ Cố vào ngày đầu tiên sau khi kết hôn.
Bữa sáng hoàn mỹ mà cô tưởng tượng: Đầu tiên sẽ là giống như nhặt trân châu mà chọn từng hạt đậu nành tròn trịa từ trong hũ bảo quản, rửa sạch rồi cho vào máy ép để nấu sữa đậu nành thơm ngon béo ngậy. Khi máy đang chạy, trước đây nghe thấy thật ồn ào nhưng giờ, là vì nấu cho bác sĩ Cố nên cảm giác uyển chuyển như giai điệu của đàn cello.
Tiếp theo, cô sẽ cho bánh mì nướng vào máy để nướng giòn rồi trong lúc chờ đợi sẽ sử dụng đôi bàn tay khéo léo và sự linh hoạt của người vợ hiền thục này để chiên trứng, thái nhỏ giăm bông, thịt xông khói… Sau đó, Lâm Chi Hiệu sẽ dùng một chiếc đĩa kiểu phương Tây, bày bánh mì thơm vừa nướng, trứng rán mặt cười và sữa đậu nấu để bắt đầu ngày kết hôn đầu tiên với Cố Ngụy.
Tuy nhiên, lý tưởng thì rất đẹp mà thực tế thì tan hoang. Một quả trứng rán biến thành vụn trứng xào. Nhìn cái đĩa trứng không ra hình thù, vậy mà Cố Ngụy còn nói muốn có thưởng, cho nên rõ ràng là muốn nhân cơ hội để “sàm sỡ” cô. Vừa nghĩ thông suốt thì Lâm Chi Hiệu cũng phát hiện thời gian “thưởng” của Cố Ngụy có vẻ hơi lâu rồi. Đôi môi Lâm Chi Hiệu rất đầy đặn và ngọt ngào, khiến Cố Ngụy có chút mê hoặc không nỡ buông ra, càng hôn càng sâu, đến mức cô phải cau mày đẩy ranh ra.
Lâm Chi Hiệu nhẹ nhàng đẩy Cố Ngụy ra, bĩu môi: “Này, làm gì có phần thưởng nào kiểu đấy. Anh cơ hội lợi dụng vừa thôi!”
Cố Ngụy bị trách thì ngay lập tức gật đầu nhận lỗi, bày ra vẻ mặt ăn năn để xoa dịu con mèo con đang hờn dỗi kia. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Chi Hiệu, cọ cọ cái mũi nhỏ nhắn của cô, dịu dàng ôm cô vào lòng dỗ dành như trẻ nhỏ: “Hiệu Hiệu, ngoan, đừng nóng giận. Khi tức giận, trên mặt sẽ mọc ra nếp nhăn.”
“Hừ! Dù có thêm nếp nhăn thì em vẫn trẻ! Ít nhất là trẻ hơn anh chục tuổi!” Có ai dỗ vợ như anh, lại lấy tuổi già ra để so sánh. Bác sĩ Cố một lần nữa bị đả kích, trên mặt liền đen đi vài phần, tự nhắc nhở bản thân sau này không bao giờ nhắc đến chữ “tuổi” nữa.
“Được rồi, Hiệu Hiệu của chúng ta là công chúa nhỏ xinh đẹp, về già cũng là bà già trẻ nhất!”
Lâm Chi Hiệu không nhịn được phì cười: “Này, bác sĩ Cố, câu nói của anh người thường có hiểu được không vậy hả?”
“Hả? Ngôn ngữ có vấn đề chỗ nào?”
“Cái gì là bà già trẻ nhất?”
“Trong lòng anh em sẽ không bao giờ già, luôn luôn là mười tám.”
“Xin lỗi bác sĩ Cố, anh đã gặp em khi em 18 tuổi chưa? Đúng là hồ ngôn loạn ngữ!” Tất cả những người đàn ông đã có gia đình đều sến sẩm như vậy sao, Lâm Chi Hiệu nghi ngờ tự hỏi.
Nói xong, cô giả vờ giận dỗi, giậm chân bước ra ngoài ban công. Lúc này đã khoảng tám, chín giờ, ánh mặt trời mùa đông không chói chang, trong sáng dịu dàng. Lâm Chi Hiệu đưa mắt nhìn về phía mặt trời, ánh sáng ấm áp chiếu vào trên da rất ấm áp, rất thoải mái. Trên lá của vài chậu hoa nhỏ bên bậu cửa sổ còn đọng lại những giọt sương, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi làm những giọt sương ấy lăn tròn, lăn tròn rồi rơi xuống, ngấm vào mặt đất tơi xốp.
Lâm Chi Hiệu mở rộng vòng tay, vươn người, hít căng lồng ngực bầu không khí của ngày mới. Với người khác đây chỉ là một ngày bình thường, nhưng với Lâm Chi Hiệu, nó rất khác, vì hôm nay cô đã kết hôn rồi, đã trở thành vợ của Cố Ngụy rồi.
Cố Ngụy bước tới gần, vòng tay ôm Lâm Chi Hiệu từ phía sau, hai người áp sát vào nhau, lưng cô dựa vào lồng ngực vững chãi của anh, lặng lẽ cảm nhận những cơn gió nhẹ và đắm mình trong ánh ban mai.
“Rột rột…”
Đột nhiên có âm thanh quỷ dị vang lên, phá hủy vẻ đẹp của sự hài hòa này. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn xuống…bụng của Lâm Chi Hiệu. Hóa ra dạ dày của cô bị bỏ mặc quá lâu, không chịu được mà lên tiếng biểu tình rồi. Lâm Chi Hiệu cố gắng giữ vẻ mặt như không có chuyện gì còn Cố Ngụy mím môi nhịn cười, vì anh biết lúc này mà cười sẽ bị vợ giận.
Cố Ngụy nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai cô, sau đó thần bí tiết lộ: “Anh sẽ làm một bữa sáng bí ẩn để bù đắp những thiếu sót trong quá khứ của bản thân, chắc chắn em sẽ hài lòng”.
Lâm Chi Hiệu vẻ mặt không tin: “Bữa sáng bí ẩn? Bù đắp cho những thiếu sót của anh
Cố Ngụy gật đầu chắc chắn với nụ cười rạng rỡ: “Ừ!”
Điều này khiến trí tò mò của Lâm Chi Hiệu được kích hoạt: “Anh định nấu cái gì vậy? Nói cho em biết đi!”
Cố Ngụy chớp mắt: “Bí mật!”
Lâm Chi Hiệu vây lấy xung quanh, nhất quyết không cho Cố Ngụy rời đi, hành hạ anh đủ kiểu để tìm được câu trả lời. Cuối cùng Cố Ngụy đành lừa Lâm Chi Hiệu vào phòng với câu nói: “Đêm qua em thức khuya làm mặt nổi mụn rồi kìa, mau đi xem đi!”
“Cái gì? Mặt em nổi mụn?” Nghe xong, Lâm Chi Hiệu không còn để ý việc Cố Ngụy muốn nấu cái gì nữa, chỉ vội vàng chạy vào nhà tắm để kiểm tra nhan sắc của bản thân.
Thoát được sự tra hỏi của vợ, Cố Ngụy vội vã đi vào bếp, lấy từ trong tủ lạnh ra gói “mì tình nhân” anh đã nhờ Cố Tiêu mua giúp trước đám cưới. Hóa ra ở cổ trấn có bán loại mì tình nhân đóng gói ăn liền, khách du lịch có thể ăn ngay tại nhà hàng hoặc mua mang về đều được.
Đun sôi nước, thả vắt mì và nêm gia vị, Cố Ngụy nấu mì mà giống như đang phẫu thuật cho bệnh nhân vậy, rất chuyên chú, cẩn thận và động tác cực kỳ mượt mà, ổn định, chính xác đến từng động tác đảo đũa.
Chưa đầy 10 phút sau, một bát mì tình nhân xinh đẹp hoàn mỹ, vàng óng và thơm phức đã xuất hiện trên tay Cố Ngụy. Sợi mì được cuộn lại, nước dùng sáng trong, trên bề mặt có ít hành lá thái nhỏ xanh mướt, trông rất kích thích vị giác!
Cố Ngụy cẩn thận đem mì đưa tới bàn ăn, sau đó gọi Lâm Chi Hiệu: “Hiệu Hiệu, dù mặt em có mụn vẫn là cô gái xinh đẹp nhất! Ra ăn bữa sáng bí ẩn của em đi!”
Lâm Chi Hiệu tò mò bước vào bếp, nhìn thấy tô mì: “Một bát mì thì có gì mà bí ẩn? Mà sao anh chỉ nấu một bát, có đủ ăn không?”
Cố Ngụy bước tới, kéo Lâm Chi Hiệu ngồi xuống ghế, anh ngồi bên cạnh cô. Sau đó Cố Ngụy nhẹ nhàng kẹp một đầu sợi mì: “Ah, há miệng!” rồi cẩn thận đút cho Lâm Chi Hiệu. Đầu sợi mì còn lại đương nhiên là Cố Ngụy ăn.
Lâm Chi Hiệu ngay lập tức nhận ra đây chính là buổi hẹn hò đầu tiên ở Cổ trấn, cặp đôi của Tam Tam và Ấn Tỷ đã ăn bát mì trường thọ một sợi này. Còn cô và Cố Ngụy lại ăn mì bình thường vì anh cho rằng “không kinh tế, không đủ no”.
Không ngờ Cố Ngụy còn nhớ, lại đặc biệt chuẩn bị cho cô. Lâm Chi Hiệu cười đến vành mắt cong cong, chậm rãi nhai sợi mì ngày càng ngắn lại.
Sợi mì tình nhân từ 2m dần dần xuống còn 1m, 50cm, 30cm, 9cm, 4cm,…
“0” – Cố Ngụy nghiêng đầu, cắn lấy phần sợi mì còn lại cuối cùng, sau đó đẩy vào trong miệng Lâm Chi Hiệu.