Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 23: Anh là người thứ 2 cõng em

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 23: Sau một ngày vui chơi hết mình khiến Lâm Chi Hiệu mệt rã rời, Cố Ngụy liền cõng cô trở về. Lâm Chi Hiệu bật mí rằng Cố Ngụy là người thứ 2 từng cõng cô. Vậy người đầu tiên là ai? Sư ca Thiệu Giang sao?

Sau một ngày dài chơi hết mình, đua quay ngựa nhảy vòng xoay tàu lượn 7749 trò chơi, Lâm Chi Hiệu mệt tới nỗi thở không ra hơi nhưng vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Cố Ngụy ngồi bên cạnh nhìn cô vợ nhỏ của mình mà chỉ mỉm cười bất lực. May mà thể lực anh cũng tốt, chứ không bị Lâm Chi Hiệu kéo đi hết chỗ này tới chỗ khác như vậy chắc đã kiệt sức từ lâu rồi.

“Hiệu Hiệu, em đói chưa?”

Cố Ngụy nhìn thấy bên cạnh có một quầy bán đồ ăn nhẹ, có loại bánh ngô nhân phô mai mà Lâm Chi Hiệu rất thích. Nghe hỏi vậy làm cái bụng Lâm Chi Hiệu chợt nhớ ra nó đã trống rỗng từ trưa tới giờ rồi, liền phát ra âm thanh rột rột rất to và rõ ràng. Lâm Chi Hiệu ôm bụng cười e thẹn, gật gật đầu. Cố Ngụy mỉm cười xoa xoa đầu cô:

“Em muốn ăn gì?”

“Cái đó, em muốn ăn ngô phô mai!”

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 23: Anh là người thứ 2 cõng em

Món bỏng ngô phô mai mà Lâm Chi Hiệu thích ăn. (Ảnh: Internet)

Cố Ngụy có thể nhìn thấy rõ ràng hai mắt Lâm Chi Hiệu sáng bừng lên, thật sự giống như một chú mèo khi nhìn thấy đồ ăn yêu thích của nó vậy. Đột nhiên anh nghĩ họ nên nuôi một con mèo, đặt tên là Spot. Hừm, ý tưởng này không tồi, anh sẽ bàn với Lâm Chi Hiệu sau.

“Được rồi, vậy em đợi ở đây, anh đi mua”

Trước khi đi, Cố Ngụy vừa dặn dò vừa xoa xoa đầu Lâm Chi Hiệu, giống như nói chuyện với một đứa trẻ, còn mỉm cười hứa hẹn: “Ngoan, anh sẽ quay lại ngay!”

Lâm Chi Hiệu hờn dỗi gạt tay anh ra:

“Được rồi, bác sĩ Cố, em đâu phải trẻ con! Anh cứ như thế bảo sao toàn bị người ta hiểu nhầm!”

Ngay khi Cố Ngụy rời đi thì có một bà lão đi tới ngồi xuống ghế cạnh Lâm Chi Hiệu:

“Cô gái, vừa rồi là người yêu của cháu à?”

Vừà nói bà vừa chỉ về phía Cố Ngụy đang đợi mua đồ gần đó. Lâm Chi Hiệu gật đầu:

“Vâng, đó là chồng của cháu!”

Cô nói với giọng và vẻ mặt cực kỳ tự hào. Bà lão bên cạnh thấy vậy thì mỉm cười:

“Thật là một người đàn ông tốt. Bây giờ tìm được một người đàn ông như vậy thật khó. Nếu đã gặp được rồi thì hãy cố gắng giữ chặt nhé, nếu không sau này sẽ hối hận…”

Cả một đời người tuy dài nhưng để gặp được đúng người là một chuyện không dễ dàng, yêu nhau và đến được với nhau càng hiếm có hơn. Lâm Chi Hiệu hiểu được điều này, mỉm cười gật đầu:

“Dạ, cháu biết ạ.”

Rồi cô nhìn bà lão ngồi một mình giữa khu vui chơi huyên náo này, dáng vẻ có chút cô đơn: “Bà đến đây một mình ạ?”

“Cháu bà đưa bà tới đây. Thật ra bà cũng không hợp với mấy chỗ như thế này lắm, nhưng thi thoảng ra ngoài thay đổi không khí chút. Bọn trẻ đang đi mua đồ ăn…”

Bà lão có vẻ rất thích Lâm Chi Hiệu, vui vẻ tán gẫu với cô.

“Bà nhìn thấy hai đứa từ lúc nãy rồi. Chồng cháu chiều vợ thật đấy. Ông nhà bà khi còn sống cũng giống như vậy…”

Bà kể chuyện với giọng đầy hoài niệm, còn có chút tiếc nuối. Lâm Chi Hiệu im lặng lắng nghe. Đến khi Cố Ngụy mua đồ quay lại thì bà lão đã rời đi rồi.

“Sao thế Hiệu Hiệu?”

Anh cảm thấy Lâm Chi Hiệu có chút thất thần, vẻ mặt lại hơi ủ rũ.

“Không có gì, chỉ là vừa rồi em nói chuyện với một bà lão…”

Lâm Chi Hiệu kể lại câu chuyện của bà cho Cố Ngụy nghe:

“Bà rất già rồi, lại chỉ có một mình, cảm giác thật đáng thương…”

Cô xiên một miếng ngô phô mai nóng mềm, thơm phức đưa lên miệng cắn một cái, nhưng cũng không giảm bớt được cảm giác mất mát không thể giải thích được vừa rồi.

“Sau này về già chúng ta không thể để nhau ở lại một mình được. Như vậy sẽ rất cô đơn…”

“Được, em yên tâm, anh nhất định sẽ đi ngay sau em, không để em một mình ở lại hoặc cô đơn dưới suối vàng!”

Lâm Chi Hiệu vừa ăn ngô phô mai vừa chầm rãi gật đầu. Nhưng rồi cô đột nhiên nhận ra Cố Ngụy vừa nói cái gì, vội vàng phản ứng lại:

“Phi, phi phi! Anh nói cái gì thế! Không thể nói những điều xui xẻo như vậy trong tuần trăng mật được! Chúng ta nhất định sẽ sống rất lâu, rất lâu lâu, thọ đến trăm tuổi, cùng nhau già đi! Mau rút lại lời anh vừa nói, nhanh lên!”

Cố Ngụy nhanh chóng gật đầu đồng tình:

“Đúng đúng, anh rút lại lời vừa nói! Chúng ta sẽ sống cùng nhau rất lâu rất lâu!”

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 23: Anh là người thứ 2 cõng em

Chúng ta sẽ cùng nhau già đi. (Ảnh: Internet)

Lúc này Lâm Chi Hiệu mới hài lòng, tiếp tục ăn ngô phô mai của cô ấy. Ăn xong, dọn dẹp một chút rồi hai người cùng nhau trở về. Bởi vì cả ngày đi bộ khắp nơi trong Disneyland, dù lần này Lâm Chi Hiệu đã đi giày thể thao nhưng chân vẫn rất nhức mỏi. Cố Ngụy đi bên cạnh thấy dáng đi có phần tập tễnh của vợ thì bước nhanh hai bước đến trước mặt cô, ngồi xuống. Lâm Chi Hiệu chớp mắt khó hiểu:

“Cố Ngụy? Anh làm gì thế?’

Cố Ngụy quay đầu nhìn cô ra hiệu:

“Lên đi, anh cõng em!”

“Thôi, không cần đâu, ở đây nhiều người..”

Lâm Chi Hiệu liếc nhìn xung quanh, cảm thấy như vậy sẽ bị người ta chú ý. Nhưng Cố Ngụy lại chẳng để tâm, vẫn kiên quyết đưa lưng về phía cô:

“Anh lo cho vợ anh, lo gì người khác nhìn? Mau lên đi!”

Vừa nói anh vừa kéo tay Lâm Chi Hiệu, muốn kéo cô lên lưng mình. Không còn cách nào khác Lâm Chi Hiệu đành đồng ý, hai tay ôm cổ Cố Ngụy, vui vẻ thì thầm vào tai anh:

“Bác sĩ Cố thật tốt! Chồng em đúng là số 1”

Cố Ngụy dáng người vừa cao gương mặt lại đẹp trai, mặc somi với quần âu cực kỳ bắt mắt lại cõng Lâm Chi Hiệu trên lưng, đương nhiên sẽ khiến rất nhiều ánh mắt chú ý tới hai người. Có những người là tò mò, có người là ngưỡng mộ, thậm chí cũng có rất nhiều tiếng thì thầm ghen tị, nhưng đều không ảnh hưởng tới không gian hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ này.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 23: Anh là người thứ 2 cõng em

Anh cõng vợ anh, cần gì quan tâm người khác nghĩ gì. (Ảnh: Internet)

“Bác sĩ Gu?”

Lâm Chi Hiệu cảm thấy vừa hạnh phúc vừa tự hào khi bắt gặp một số cô gái khác đang ghen tị với mình, nhỏ giọng gọi Cố Ngụy. Anh nghe vậy thì hơi quay đầu lại:

“Sao thế?”

“Em có nặng không?”

“Không, rất nhẹ!”

Cố Ngụy thuần thục mà đáp lời khiến Lâm Chi Hiệu vui đến mức híp cả mắt, ngồi trên lưng anh đung đưa hai chân, ngâm nga vài câu hát vu vơ nào đó. Cố Ngụy thấy vậy thì tủm tỉm cười:

“Này, em hát cái gì mà cứ ậm ừ như heo thế?”

“Anh nói ai là heo? Anh mới là heo!”

Lâm Chi Hiệu nói xong đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền không nhịn được cười, vỗ vai Cố Ngụy:

“Bác sĩ Cố, anh xem! Chúng ta có giống Trư Bát Giới cõng vợ không, hahaha”

Cố Ngụy lắc đầu bất lực:

“Trư Bát Giới nào mà đẹp trai như vậy? Còn Cao Thúy Lan cũng không đẹp bằng Hiệu Hiệu của chúng ta được!”

“Ừm, cái này anh nói có lý!”

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 23: Anh là người thứ 2 cõng em

Đây là Trư Bát Giới cõng vợ. (Ảnh: Internet)

Không ngờ bác sĩ Cố lại có thể luyện được chiêu nịnh vợ thuần thục như vậy, Lâm Chi Hiệu cười đến vui vẻ.

Đi được một đoạn, Lâm Chi Hiệu cảm thấy có chút không yên tâm, lại hỏi Cố Ngụy:

“Bác sĩ Cố, em có nặng không? Hay anh thả em xuống đi, em đỡ đau chân rồi…”

“không nặng!”

Lâm Chi Hiệu dường như không tin: “Thật sao?”

Cố Ngụy gật đầu. Lâm Chi Hiệu vẫn bán tín bán nghi:

“Em thực sự không nặng sao?”

Không phải Lâm Chi Hiệu lo mình béo lên hay gì, mà cô sợ rằng Cố Ngụy cõng cô lâu như vậy sẽ bị đau lưng mất. Bỗng Cố Ngụy thở ra đầy nặng nhọc, bước đi cũng khó khăn hơn khiến Lâm Chi Hiệu giật mình, vội vàng ôm cổ anh:

“Bác sĩ Cố, anh sao vậy?”

“Xem ra là nặng thật, không cõng nổi nữa rồi…”

Lâm Chi Hiệu nghe vậy thì nhanh chóng đẩy vai anh, muốn Cố Ngụy thả mình xuống:

“Em bảo rồi mà, thả em xuống đi, cẩn thận anh bị đau lưng thì sao?”

Lâm Chi Hiệu thật sự là lo lắng. Dạo gần đây vì đang học nấu ăn nên 3 bữa cô đều tự nấu tự ăn, lại được Cố Ngụy ngày nào đi làm về cũng mua bánh ngọt hoặc đồ ăn vặt cho cô, chắc chắn phải tăng mấy cân rồi…

Còn đang mải suy nghĩ thì Lâm Chi Hiệu lại nghe giọng Cố Ngụy:

“Anh đang cõng cả thế giới trên lưng, em nghĩ không nặng được sao?”

Lâm Chi Hiệu ngơ ra, mấy giây sau mới hiểu Cố Ngụy nói gì liền tức giận đập vào vai anh:

“Anh cố tình làm vậy!”

Cố Ngụy bật cười, xốc lại người trên lưng khiến Lâm Chi Hiệu phản xạ tự nhiên ôm chặt cổ anh, má hai người cũng dán sát vào nhau:

“Hahaha, anh đã bảo không nặng em lại không tin. Anh có thể cõng em từ đây về khách sạn được luôn đấy!”

“Được được, thể lực bác sĩ Cố là tốt nhất, khỏe nhất!”

Lần này Lâm Chi Hiệu yên tâm rồi, thoải mái ngồi trên lưng để Cố Ngụy cõng mình đi. Dù sao đường ra đến nơi đỗ xe cũng chỉ còn một đoạn ngắn.

“Nhân tiện, bác sĩ Cố, em bật mí cho anh một bí mật!”

“Bí mật gì?”

“Từ trước đến nay, anh là người đàn ông thứ hai cõng em!”

Lâm Chi Hiệu giơ 2 ngón tay trước mặt Cố Ngụy, giọng nói đầy tự hào. Nhưng tại sao Cố Ngụy lại cau mày khó chịu?

“Trước đó là ai? Thiệu Giang sao?”

Lâm Chi Hiệu không ngờ rằng Cố Ngụy lại nghĩ đến Thiệu Giang. Hóa ra không chỉ con gái khi yêu thì chỉ số IQ bằng 0, mà cả thiên tài thi cao khảo 700 điểm như bác sĩ Cố cũng bị tình yêu làm lu mờ lý trí luôn. Cô bật cười lắc đầu:

“Đương nhiên không phải, anh đang nghĩ cái gì vậy? Bọn em chỉ là quan hệ tiền bối, hậu bối thôi!”

“Cậu ta thích em, hơn nữa trước đây em cũng thích cậu ta!”

Giọng Cố Ngụy tràn đầy mùi dấm chua, thật sự khiến Lâm Chi Hiệu dở khóc dở cười.

“Đó là chuyện quá khứ rồi! Thanh xuân của ai chẳng có vài mối tương tư chứ!”

Cố Ngụy thấy Lâm Chi Hiệu không hề phủ nhận việc từng thích Thiệu Giang, còn nói đó là “mối tình thời thanh xuân” của mình, tâm trạng có chút ảm đạm nên chỉ “Ờ” một tiếng. Lâm Chi Hiệu nhìn ra được cảm xúc của anh, mím môi nhịn cười. Bác sĩ Cố thật sự rất dễ ghen nha, thế mà trước đây cứ mạnh miệng phủ nhận.

“Là thầy Lâm!”

Cố Ngụy đột nhiên không phản ứng kịp, tại sao đột nhiên lại nhắc tới thầy Lâm ở đây?

“Đồ ngốc! Ý em nói là người đầu tiên cõng em là thầy Lâm!”

Lâm Chi Hiệu nắm lấy hai tai Cố Ngụy mà nhéo nhéo. Cô thực sự không nghĩ rằng Cố Ngụy – người đảm nhận vị trí thông minh trong gia đình cô, lại có lúc ngốc nghếch như vậy. Người đàn ông mà có thể cõng cô như thế này, đầu tiên phải nghĩ ngay tới là cha cô rồi. Có cô bé nào ngày nhỏ không được cha bế đâu?

Lúc này Cố Ngụy mới hiểu ra: “À, là thầy Lâm cõng em à?”

“Nếu không anh nghĩ là ai? Em sao lại có thể tùy tiện để người khác cõng như vậy chứ?”

Có thể là Thiệu Giang, ngày trước hai người từng rất thân thiết mà. Đương nhiên, Cố Ngụy chỉ là nghĩ trong lòng chứ không nói ra. Nhưng Lâm Chi Hiệu cũng đoán được ngay, lại nhéo nhéo tai anh:

“Hừ, anh đang ghen tị với sư ca Thiệu Giang đấy à? Chưa gì đã thấy mùi dấm chua nồng nặc rồi kìa, em sắp sặc chết rồi!”

Anh có thể không ghen sao? Anh đã bỏ lỡ tuổi thanh xuân của Lâm Chi Hiệu, trong khi cô và Thiệu Giang lại có quá nhiều kỷ niệm, cũng có rất nhiều sở thích chung, hiểu rất rõ thói quen của nhau. Thậm chí ước mơ lớn nhất của Lâm Chi Hiệu là học đàn cello cũng bắt đầu từ Thiệu Giang…

Cố Ngụy quyết định chuyển chủ đề, không để chỗ cho tình địch có cơ hội xuất hiện, dù là trong câu chuyện của hai người:

“Em nói là thầy Lâm từng cõng em à?”

“Đúng ah. Ngày em còn học tiểu học, thầy Lâm từng cõng em…”

Lâm Chi Hiệu vẫn ngây thơ chưa biết chủ đề đã bị thay đổi, vô tư đáp lời. Cố Ngụy tủm tỉm cười:

“Anh nghĩ một người nghiêm túc như thầy Lâm sẽ không thể hiện sự quan tâm đến em như vậy. Với lại em chẳng nói rằng thầy Lâm rất nghiêm khắc với em sao, thậm chí còn không bao giờ dỗ dành em?”

“Đúng vậy, rất nghiêm khắc!”

Thực ra khi còn nhỏ thầy Lâm cũng không giống các ông bố khác cưng chiều con gái. Một phần vì đặc thù nghề nghiệp, thầy Lâm luôn lấy tư cách là giáo viên để dạy dỗ Lâm Chi Hiệu, thậm chí còn nghiêm khắc hơn các học sinh khác.

Cho đến một lần, Lâm Chi Hiệu nhớ là cô bị sốt cao khi đang học trên lớp. Vì quá mệt và chóng mặt, Lâm Chi Hiệu đã gục xuống bàn ngất lịm. Cô giáo lại tưởng cô đang ngủ gật liền gọi Lâm Chi Hiệu đứng dậy, lúc đó mới phát hiện cô phát sốt, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Cô giáo vội vàng gọi điện cho thầy Lâm. Một lúc sau thầy Lâm hốt hoảng chạy tới, gương mặt cực kỳ lo lắng. Lâm Chi Hiệu lúc đó loáng thoáng nghe thấy thầy Lâm và cô giáo nói chuyện rằng cô bị sốt rất cao, nên đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Thế là thầy Lâm cõng Lâm Chi Hiệu trên lưng, vội vàng chạy ra khỏi lớp.

“Ba…”

Lâm Chi Hiệu ôm cổ thầy Lâm, mơ màng gọi một tiếng liền nghe thầy Lâm lo lắng đáp lại: “Hiệu Hiệu, cố một chút, ba đưa con đến bệnh viện!”

Đột nhiên cô cảm thấy bị sốt như vậy thật tốt, được thầy Lâm quan tâm chăm sóc.

“Sau này, chỉ khi em bị bệnh, thầy Lâm mới bớt đi dáng vẻ giáo viên hà khắc, thi thoảng sẽ ôm em, hỏi thăm em mấy câu…”

Lâm Chi Hiệu kể xong liền không nhịn được khẽ cười, chỉ là tiếng cười có chút chua xót:

“Vì thế khi còn nhỏ em rất mong bị ốm. Bởi vì chỉ khi bị ốm thì thầy Lâm mới trở thành ba em.”

Cố Ngụy nghe xong có chút khó chịu trong lòng, cảm thấy có lỗi với Lâm Chi Hiệu:

“Sau này anh sẽ bế em, bất cứ khi nào em muốn.”

Lâm Chi Hiệu khịt khịt mũi, vui vẻ vỗ vai anh:

“Được rồi. Vậy thì việc khó khăn nặng nhọc này phải nhờ bác sĩ Cố thôi. Anh không được nuốt lời đó.”

“Chắc chắn không!”

“Kể cả khi em nặng thêm 30 cân?”

“Không sao, trong lòng anh em luôn là 44 cân!”

“Woa, bác sĩ Cố thật tốt!”

“Chồng em tốt như vậy thì phải có thưởng chứ?”

Cố Ngụy nhân cơ hội đòi một vài phúc lợi nhỏ. Lâm Chi Hiệu cũng không hề keo kiệt, ôm má anh hôn một cái thật kêu. Cố Ngụy cảm thấy lúc này nếu không đòi hỏi nhiều một chút thì để lúc nào đây, vì vậy xoay má còn lại qua:

“Còn bên này nữa!”

Lâm Chi Hiệu rất nghe lời, hôn thêm một cái nữa. Cố Ngụy bỗng cảm thấy tiếc nuối, vì anh đang cõng cô nên không thể hôn môi được, thôi cũng được, còn nhiều cơ hội. Vì vậy hai người hạnh phúc cõng nhau trở về, vừa đi vừa ngân nga bài hát “Trư Bát Giới cõng vợ” thật vui.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *