Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 13: Anh thích con trai hay con gái?

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 13: Lâm Chi Hiệu vì ăn quá nhiều kem mà nửa đêm bị đau bụng, Cố Ngụy ở bên chăm sóc cô tận tình. Lâm Chi Hiệu chợt nghĩ nếu sau này sinh con, Cố Ngụy chắc chắn sẽ là một người ba tốt nhất thế giới.

Thay bộ đồ áo phông quần yếm xong, Cố Ngụy vì dáng vẻ mặc bộ quần áo trẻ con của Lâm Chi Hiệu, nghĩ nghĩ một chút cũng cởi áo khoác của mình khoác cho cô, bản thân thì xắn tay áo somi, thậm chí tháo cả đồng hồ đeo tay, cố gắng khiến bản thân không giống ông bố tâm lý đưa con gái đi chơi. Lâm Chi Hiệu nhìn vậy thì chỉ tủm tỉm cười mãi không thôi.

Sau khi rời khỏi quán ăn, cùng nhau đi bộ cho tiêu thực, Cố Ngụy nhìn xung quanh có nhiều đôi tình nhân trẻ thì rất tự nhiên vươn tay nắm lấy tay Lâm Chi Hiệu, mười ngón tay đan vào nhau, còn cố ý nói to:

“Vợ à, em có mệt không?”

Cố Ngụy cũng lo lắng Lâm Chi Hiệu đã chơi cả ngày và đi bộ suốt như vậy sẽ vừa đau chân vừa kiệt sức, nhưng cô chỉ lắc lắc đầu, ngước lên hỏi ngược lại anh: “Anh thì sao, có mệt lắm không?”

Cố Ngụy bóp bóp bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Sao anh lại mệt khi đi chơi với vợ mình được chứ?”

“Bác sĩ Cố, anh học kiểu nịnh nọt đó từ bao giờ vậy?”

“Đấy không phải nịnh nọt, là anh nói thật!”

Nói rồi Cố Ngụy còn ra sức gật đầu khẳng định trước vẻ mặt không tin tưởng của Lâm Chi Hiệu: “Chỉ cần là đi với vợ của anh thì anh không bao giờ mệt. Anh rất sẵn lòng, rất hạnh phúc!”

Lâm Chi Hiệu kiễng chân lên sờ trán Cố Ngụy: “Bác sĩ Cố, có thật là anh không đấy? Hay anh bị trúng gió phát sốt rồi?”

Cố Ngụy hừ mũi, vươn tay xoa tóc Lâm Chi Hiệu: “Đúng, chồng em là đồ giả đó!”

“Này!” Lâm Chi Hiệu gạt bàn tay Cố Ngụy đang vò vò trên đầu mình ra: “Rối hết tóc em rồi, xấu lắm!”

“Không, vẫn rất đẹp!” Cố Ngụy không những không bỏ tay ra, mà còn dùng cả hai tay xoa xoa tóc, xoa xoa tai rồi ôm lấy hai má Lâm Chi Hiệu.

“Cố Ngụy!” Lâm Chi Hiệu hiếm khi gọi cả họ cả tên của anh, đây chính là cảnh cáo cô sẽ tức giận đó. Không ngờ Cố Ngụy thực sự dừng lại, nhưng không phải vì sợ Lâm Chi Hiệu tức giận, mà là cúi đầu đến sát bên mặt cô, thấp giọng đầy từ tính mà nói: “Chồng em đây!”

Lâm Chi Hiệu lập tức đỏ bừng cả mặt. Ah ah ah, chuyện gì vậy, bác sĩ Cố sao lại thay đổi như vậy? Sau khi kết hôn Lâm Chi Hiệu bắt đầu phát hiện Cố Ngụy rất thích trêu chọc mình, luôn khiến cô ngượng ngùng đỏ mặt hoặc lúng túng không biết phải làm sao.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 13: Anh thích con trai hay con gái?

Cố Ngụy thực sự rất thích trêu chọc Lâm Chi Hiệu. (Ảnh: Internet)

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một lúc sau đã đi tới gần vòng đu quay khổng lồ ở giữa công viên trò chơi. Khu vui chơi buổi tối yên tĩnh hơn ban ngày, dưới sự trang trí của nhiều loại đèn lồng khiến khung cảnh trở nên mơ mộng.

Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu đi thẳng đến chỗ vòng đu quay, thấy khá nhiều cặp đôi như họ cũng đang xếp hàng. Quả thật các cặp tình nhân đều rất thích việc cùng nhau ngồi đu quay dưới bầu trời đêm.

Hai người cùng nhau ngồi trên vòng đu quay khổng lồ, từ từ đi lên, sự ồn ào náo nhiệt dần dần bị bỏ lại, chỉ thấy xung quanh là màn đêm và ánh sáng của đèn lồng cùng những vì sao trên bầu trời.

“Người ta nói rằng vòng đu quay tồn tại là để băng qua bầu trời với người mà bạn yêu nhất.” Giọng của Cố Ngụy đột nhiên vang lên bên tai Lâm Chi Hiệu khiến cô giật mình quay sang nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt hỉ thước ấy sáng lấp lánh còn hơn cả bầu trời sao đêm.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 13: Anh thích con trai hay con gái?

Từ lần đầu gặp, Lâm Chi Hiệu đã chìm sâu trong đôi mắt của Cố Ngụy. (Ảnh: Internet)

“Lâm Chi Hiệu, anh muốn cùng em hạnh phúc cả đời này.”

Lúc này, vòng đu quay đã lên tới điểm cao nhất, Cố Ngụy cúi đầu hôn xuống môi cô. Lâm Chi Hiệu ngây ngốc đến mở to hai mắt, đột nhiên cảm tiếc vì thấy gương mặt phía trước gần quá, không thể nhìn rõ được sự đẹp trai của anh.

Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của vợ, Cố Ngụy hơi mỉm cười thì thầm: “Nhắm mắt lại.”

Giọng nói của anh giống như có ma thuật, khiến Lâm Chi Hiệu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận được nụ hôn dịu dàng đến cực điểm của anh rơi trên khóe môi mình.

Buổi tối muộn trở về nhà, dù là đi chơi nhưng cũng tiêu hao thể lực tới mức Cố Ngụy trực tiếp đẩy Lâm Chi Hiệu vào phòng tắm sửa soạn, sau đó kéo cô lên giường làm chức vụ của gối ôm hình người.

Quá nửa đêm, Lâm Chi Hiệu vì ban ngày ăn hơi nhiều kem và đồ ngọt ở khu vui chơi nên đã bị đánh thức bởi cơn đau bụng của chính mình. Cô cố gắng chịu đựng, nhưng cơn đau ngày càng lớn khiến cả người vô thức cuộn tròn lại như con tôm. Cố Ngụy bị động tác nhỏ của người bên cạnh đánh thức, duỗi tay ra ôm mới phát hiện Lâm Chi Hiệu cả người run rẩy, cổ và trán đều ướt đẫm mồ hôi.

“Hiệu Hiệu, Hiệu Hiệu, em bị sao vậy?”

Cố Ngụy bật đèn ngủ đầu giường, nhìn thấy sắc mặt người trong vòng tay mình tái nhợt. Anh chạm vào trán cô, rồi chạm vào tay cô: “Sao tay em lạnh thế?” Đó hoàn toàn không phải nhiệt độ của người bình thường.

“Đau quá.” Bụng Lâm Chi Hiệu đau đến mức không nói được lời nào, trong lòng cảm thấy khó chịu như bị co thắt.

“Đau dạ dày?”

Cố Ngụy hỏi nhưng với kinh nghiệm của một bác sĩ, anh hoàn toàn đoán được Lâm Chi Hiệu là bị lạnh dẫn tới đau dạ dày.

“Đợi chút, anh lấy thuốc cho em uống. Uống xong chúng ta đi bệnh viện!”

Sau khi rót một cốc nước, anh thử nhiệt độ rồi mới bưng vào phòng, đỡ Lâm Chi Hiệu ngồi dậy, tựa vào ngực mình rồi đưa thuốc cho cô: “Nào, Hiệu Hiệu, uống thuốc đã nào!”

Lâm Chi Hiệu mệt tới mức không còn sức lực, cả người dựa vào sự chống đỡ của Cố Ngụy mới có thể ngồi thẳng để uống xong mấy viên thuốc.

“Anh đưa em đến bệnh viện.” Cố Ngụy vừa nói vừa định giúp cô thay quần áo nhưng :âm Chi Hiệu lắc đầu: “Không cần đâu. Một lúc nữa sẽ ổn thôi.”

Cô một tay xoa xoa bụng, tựa đầu vào hõm vai Cố Ngụy, thở dài một hơi.

“Nhưng anh không yên tâm…”

“Không sao đâu, em cũng uống thuốc rồi, một lát sẽ đỡ. Bây giờ muộn rồi, không cần phiền phức…”

Cố Ngụy không còn cách nào khác đành nghe lời gật đầu: “Được rồi, vậy sáng mai anh đưa em đi khám!”

“Được rồi, Bác sĩ Cố, đừng lo lắng, em không sao.” Lâm Chi Hiệu cựa người đổi tư thế, dùng cả hai tay hai chân quấn quanh eo Cố Ngụy, dụi đầu vào lồng ngực anh, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Em muốn ngủ à?” Cố Ngụy một tay vuốt tóc, một tay vỗ nhẹ vào lưng cô.

Lâm Chi Hiệu lắc đầu, giọng mũi có chút ý cười: “Bác sĩ Cố, tại sao anh lại vỗ về em như trẻ con thế?”

“Thế tiểu Hiệu Hiệu có buồn ngủ không?” Cố Ngụy cười hỏi.

“Chà, còn chưa buồn ngủ.” Lâm Chi Hiệu ngẩng đầu lên, dùng tay gãi gãi vào cằm Cố Ngụy. Nhìn chồng cô ở góc độ này cũng rất đẹp trai, đúng là người đàn ông hoàn mỹ 360 độ không góc chết mà.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 13: Anh thích con trai hay con gái?

Bác sĩ Cố dỗ Hiệu Hiệu như dỗ con nít vậy. (Ảnh: Internet)

“Tự nhiên em nghĩ…”

Cố Ngụy nắm lấy bàn tay đang trêu chọc của Lâm Chi Hiệu, dùng giọng mũi độc đáo và dễ chịu của mình để đáp lời: “Hửm?”

“Tương lai anh nhất định sẽ là một người cha tốt.” Không hiểu sao vừa rồi trong đầu cô đột nhiên xuất hiện ý tưởng này. Nếu hai người sinh con gái, Cố Ngụy nhất định sẽ rất chiều chuộng con, coi cô bé như một tiểu công chúa, sẽ trở thành “ông bố cuồng con” trong truyền thuyết.

“Tại sao lại nói như vậy?” Cố Ngụy giúp Lâm Chi Hiệu nhẹ nhàng xoa bụng, thuốc có tác dụng khiến cô đỡ đau nhiều rồi.

“Cảm giác vậy. Anh không biết rằng trực giác của phụ nữ rất chính xác, giác quan thứ 6 chưa bao giờ sai à?”

Cố Ngụy gật đầu đồng ý, hình như anh đã nghe thấy câu nói này. Lâm Chi Hiệu tìm được một vị trí thoải mái, trở mình và nằm xuống bên cạnh Cố Ngụy.

“Bác sĩ Cố?”

“Sao thế?”

“Anh thích con trai hay con gái hơn?”

Cố Ngụy cúi đầu, cọ cọ chóp mũi hai người vào nhau, “Chỉ cần là em sinh, anh đều thích.”

Lâm Chí Dĩnh đột nhiên có chút ngượng ngùng, vươn tay chặn nụ hôn sắp rơi xuống. Cố Ngụy bị ngăn lại thì chỉ mỉm cười, cắn nhẹ vào ngón tay cô rồi nói: “Em có nhớ hôm qua chúng ta gặp hai ông bà dưới sân chung cư không?”

Lâm Chi Hiệu không hiểu sao Cố Ngụy lại nhắc chuyện này nhưng vẫn gật đầu: “Có, cụ ông chê anh là trâu già gặm cỏ non ấy hả?” Vừa nói cô vừa cười trêu chọc khiến Cố Ngụy cau mày gảy gảy chóp mũi cô: “Đồ ngốc, em có biết ý nghĩa thực sự của lời ông cụ nói không?”

Lâm Triệt ngừng cười, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc: “Ý nghĩa thực sự? Là sao? Không phải là bảo anh già à?”

Cố Ngụy trừng cô một cái nhưng ánh mắt là ba phần bất lực bảy phần nuông chiều, sau đó ghé tai Lâm Chi Hiệu nói thầm: “Có nghĩa là vội như lửa cháy, bao gồm cả khía cạnh đó …” Lâm Chi Hiệu đột nhiên im bặt, trên mặt lập tức nở ra một đám mây đỏ rực.

Nhìn thấy biểu hiện đó của vợ, Cố Ngụy nhếch miệng cười: “Bằng không sao ông cụ có thể sinh một lúc 4 đứa con? Thế nên ý ông cụ không phải nói anh già, mà là giục anh nhanh lên…”

Lâm Chi Hiệu mơ hồ cảm thấy một luồng khí “nguy hiểm”: “Bác sĩ Cố, em…buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây…”

Nhưng Lâm Chi Hiệu còn chưa kịp xoay người thì bàn tay ấm áp to lớn của Cố Ngụy đã ôm lấy sau gáy cô, tay trái thì ôm eo kéo cô sát vào trong lòng mình. Cơ thể Lâm Chi Hiệu ngay lập tức bị giam giữ trong một vòng tay mạnh mẽ, và giọng nói còn dang dở của cô chìm sâu trong nụ hôn đầy âu yếm của Cố Ngụy.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *