Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 35: Bác sĩ Đỗ số khổ quá!

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 35: Hết Cao Hy lại đến bác sĩ Đỗ vô tình chứng kiến cảnh thân mật của vợ chồng Cố Ngụy – Lâm Chi Hiệu. Nhưng bác sĩ Đỗ số khổ hơn nhiều, trực tiếp bị thồn cẩu lương còn bị Cố Ngụy đe dọa.

Lâm Chi Hiệu vừa ngượng vừa giận nhưng chỉ có thể lườm Cố Ngụy một cái. Dù sao cũng là bệnh viện, không thể làm ầm ĩ lên được, đợi tối về nhà chỉ có hai người, cô sẽ từ từ hỏi tội anh.

Mà ngẫm đi nghĩ lại, Lâm Chi Hiệu cảm thấy câu nói “đàn ông kết hôn rồi sẽ thay đổi thành xấu đi” là đúng sự thật. Nhưng Cố Ngụy không “xấu” theo cách thiên hạ thường nói, mà lại xấu theo kiểu lưu manh tri thức, luôn lấy việc trêu chọc cô làm thú vui. Cố Ngụy trước đây giống như một chú cừu non ngoan ngoãn, nghiêm chỉnh đứng đắn, mà kết hôn xong lại hóa thân thành con sói lớn thế này là vì sao?

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 35: Bác sĩ Đỗ số khổ quá!

Bác sĩ Cố lấy vợ là từ cừu hóa thành sói luôn. (Ảnh: Internet)

Đôi khi Lâm Chi Hiệu bị Cố Ngụy trêu chọc đến mức hoài nghi có vẻ chồng cô bị hoán đổi linh hồn hay không? Mà tại sao lại thay đổi quá nhiều như vậy? Mặc dù anh như vậy cô cũng thích, nhưng mà…

“Hiệu Hiệu? Sao lại ngẩn ra thế?”

Lâm Chi Hiệu chớp chớp mắt, mới nhận ra mình vẫn đang bị Cố Ngụy ép vào cạnh bàn, gương mặt anh sát ngay trước mặt, còn nở nụ cười xấu xa trêu cô. Cô vội vàng đẩy anh ra, bối rối điều chỉnh lại vạt áo không hề bị xô lệch của mình. Cố Ngụy nhìn thế thì bất giác muốn cười, sao vợ anh lại hành động như thể bọn họ đang lén lút làm chuyện gì sai trái không bằng? Đúng là cách biệt tuổi tác, vợ anh quả thật vẫn còn rất ngây thơ.

Lâm Chi Hiệu kéo ghế ngồi xuống, mở các hộp cơm trên bàn ra. Tốt hơn hết là nên ăn trưa nhanh đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất, cô cũng ở đây gần nửa tiếng rồi:

“Ăn cơm, ăn cơm thôi, bác sĩ Cố! Nhanh lên không đồ ăn nguội hết bây giờ.”

Vừa nói cô vừa lấy ra hai đôi đũa, dùng khăn giấy lau qua một lượt.

“Em chưa ăn à?”

Lâm Chi Hiệu gật đầu:

“Em đặc biệt đến đây cùng anh ăn trưa, sợ anh ăn một mình sẽ buồn. Thấy em chu đáo không?”

“Đúng, vợ anh là tốt nhất, quan tâm anh nhất!”

Lâm Chi Hiệu cười tít mắt, luôn miệng giục Cố Ngụy mau ăn đi, thử xem các món ăn cô dùng tình yêu để nấu sẽ có mùi vị tuyệt vời thế nào. Nhưng Cố Ngụy lại vẫn nhìn chằm chằm Lâm Chi Hiệu với nụ cười tủm tỉm khiến cô khó hiểu:

“Làm sao vậy? Sao anh không ăn, nhìn em làm gì? Dù bản cô nương xinh đẹp thật nhưng nhan sắc không ăn no được đâu!”

Cô vui vẻ trêu chọc một câu làm Cố Ngụy bật cười.

“Hiệu Hiệu!”

“Sao vậy?”

“Em chưa đưa đũa cho anh thì anh ăn làm sao?”

Lâm Chi Hiệu lúc này mới nhận ra mình vẫn cầm đôi đũa vốn định đưa cho Cố Ngụy trên tay, liền ngượng ngùng cười cười mà đưa qua.

“Đây, em lau đũa sạch rồi, anh mau ăn đi!”

Nhưng Cố Ngụy lại không cầm đũa, chỉ đưa mặt lại gần cô hơn, gương mặt bày ra dáng vẻ làm nũng:

“Dù sao em cũng đang cầm đũa rồi, đút cho anh?”

Lâm Chi Hiệu nghiêm mặt từ chối, lại đưa đũa cho Cố Ngụy:

“Không được! Anh mau tự ăn đi!”

“Sao vậy? Chẳng lẽ bà xã không thể gắp cho anh một miếng?”

“Này, bác sĩ Cố, anh nghiêm túc một chút được không hả?”

Lâm Chi Hiệu vỗ bàn một cái, mở to mắt nhìn Cố Ngụy, còn bắt chước giọng điệu của anh mỗi khi trao đổi với các y tác, bác sĩ khác.

“Hahahaha-”

Nhìn thấy Lâm Chi Hiệu đáng yêu như vậy, Cố Ngụy không thể nhịn cười, nhưng vẫn cố tình trêu cô.

“Bà xã, Cố phu nhân, Cố nãi nãi… ”

“Được rồi, được rồi, quên đi, để em đút cho anh!”

Giọng điệu vô cùng bất lực, nhưng tình yêu trong ánh mắt Lâm Chi Hiệu thì không thể che giấu. Cố Ngụy cười đến đắc ý, há to miệng đợi vợ gắp đồ ăn cho. y.

“A, ăn đi.”

“Ngon lắm, cảm ơn vợ yêu của anh!”

Lâm Chi Hiệu thu lại chiếc đũa

“Hừ! Chỉ giỏi nịnh hót”

“Không, đó là sự thật.”

Bỏ qua những lời tán tỉnh của “phu quân”, Lâm Chi Hiệu bắt đầu tự ăn, cô cũng đói rồi!

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 35: Bác sĩ Đỗ số khổ quá!

Ăn bữa cơm thôi nhưng hai người cũng vui vẻ đến thế. (Ảnh: Internet)

Hai người ăn xong bữa trưa, Lâm Chi Hiệu đang muốn thu dọn đồ đạc thì cùng lúc nghe thấy tiếng bác sĩ Đỗ bên ngoài. Lúc trưa thấy Lâm Chi Hiệu tới là bác sĩ Đỗ đã thức thời biết phải để dành không gian và nhiều thời gian cho anh trai, tự mình giải quyết các công việc râu ria. Nhưng lúc này anh có việc cần hỏi Cố Ngụy, vì vậy bất đắc dĩ phải chạy đến gõ cửa.

Nhưng anh không ngờ rằng bản thân đã đánh giá thấp khả năng “bám dính” của các cặp đôi mới cưới. Hoặc anh không bao giờ ngờ rằng bác sĩ Cố Ngụy – người thường rất nghiêm túc, lạnh lùng lại có thể bám riết lấy vợ như vậy.

Vì vậy, khi anh mở cửa, nhìn thấy Cố Ngụy đang lau miệng cho Lâm Chi Hiệu thì lập tức lùi lại, vội vàng lên tiếng:

“Xin lỗi, em không thấy gì cả, không thấy gì, không thấy đâu! Hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục!”

Lâm Chi Hiệu nhìn thấy hành động đó của bác sĩ Đỗ thì bật cười thành tiếng. Nếu bác sĩ Đỗ mà giống Cao Hy, nhìn thấy Cố Ngụy ôm Lâm Chi Hiệu thì không biết phản ứng còn mãnh liệt cỡ nào nữa?

“Bác sĩ Đỗ sao lại đáng yêu như vậy? Cậu ấy nhìn thấy anh cứ như chuột thấy mèo, sợ hãi đến vậy? Chẳng lẽ bình thường anh hay bắt nạt cậu ấy à?”

Cố Ngụy liếc mắt nhìn bên ngoài cửa, trong lòng thầm mắng Tiểu Đỗ kia không biết chọn thời điểm, còn khiến anh bị vợ khiển trách:

“Làm sao có thể! Em nghĩ anh là người đi bắt nạt người khác à?”

Lâm Chi Hiệu ném cho Cố Ngụy một ánh mắt “không phải chắc” làm Cố Ngụy kêu oan ầm trời:

“Không phải, anh đâu có bắt nạt gì cậu ta!”

“Thế sao bác sĩ Đỗ lại có vẻ sợ anh vậy?”

“Đó là bởi vì cậu ta không hoàn thành bài tập anh giao cho.”

Lâm Chi Hiệu kinh ngạc mở to mắt:

“Bác sĩ mà vẫn phải làm bài tập à?”

Cố Ngụy mỉm cười, cầm khăn giấy lau nốt khóe miệng còn lại giúp cô:

“Có chứ, sự học là cả đời, nhất là các bác sĩ trẻ, mới vào nghề thì càng phải chăm chỉ nghiên cứu, học tập, làm bài tập thường xuyên, nâng cao tay nghề mới có thể đảm bảo việc khám chữa bệnh cho bệnh nhân được.”

Cố Ngụy nói thật có lý, khiến Lâm Chi Hiệu liên tục gật đầu đồng tình. Còn tiểu Đỗ ở bên ngoài mà nghe được lời nói của anh thì chắc sẽ muốn dập đầu xin lỗi. Cậu không phải không chăm chỉ, thật sự đã cố gắng hết sức rồi, nhưng đâu phải ai cũng có trí não thiên tài như bác sĩ Cố đâu.

“Nhưng dù sao anh cũng không nên dọa dẫm, bọn họ còn trẻ, có gì từ từ dạy bảo. Cười lên đi, anh cười lên là họ sẽ không sợ nữa.”

Lâm Chi Hiệu vươn tay kéo khóe môi Cố Ngụy lên, tạo ra một nụ cười hình chữ C lật ngửa, vừa gượng gạo vừa khôi hài. Cố Ngụy lại giống một đứa trẻ mà bĩu môi phản đối:

“Anh chỉ cười cho vợ anh xem thôi, cười với bọn họ làm gì? Mà bọn họ không sợ anh thì sao mà chịu nghe lời, anh còn phải nghiêm khắc hơn chứ cười cợt gì.”

“Được được được, miệng của anh, anh muốn cười thế nào thì cười!”

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 35: Bác sĩ Đỗ số khổ quá!

Bác sĩ Cố lúc bình thường và bác sĩ Cố khi gặp vợ. (Ảnh: Internet)

Lâm Chi Hiệu vừa cười vừa nhìn đồng hồ, đã hơn 1h chiều rồi.

“Thôi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, em về đây, không làm phiền anh nữa!”

“Được, tối về gặp!”

“Em đợi anh ở nhà!”

Mặc dù Cố Ngụy nói như vậy nhưng cả hai người đều biết bản chất công việc của anh ấy, tăng ca, thêm giờ, làm khuya, thậm chí trực đêm là chuyện bình thường. Bởi vậy lời hẹn “tối về gặp” đối với Cố Ngụy cũng là một điều xa xỉ.

Lâm Chi Hiệu đặt lại hộp cơm vào trong túi, mỉm cười với anh:

“Anh làm việc đi, cố gắng nhé! Em đi đây!”

Nhưng cô còn chưa kịp bước được 2 bước thì Cố Ngụy đã vươn tay ôm lấy cô từ phía sau:

“Ôm một cái đã!”

Lâm Chi Hiệu không di chuyển, để Cố Ngụy ôm mình, tựa cằm lên vai cô. Nhưng đợi mãi mà Cố Ngụy chưa chịu buông ra, Lâm Chi Hiệu bật cười vỗ vỗ tay anh:

“Được rồi, sao anh cứ bám riết vậy? Bác sĩ Đỗ chắc vẫn đang đợi ở ngoài đó, anh đi xem có việc gì đi!”

“Kệ cậu ta, để cậu ta đợi thêm đi!”

Cố Ngụy không quan tâm đến Tiểu Đỗ chút nào, vợ anh là quan trọng nhất. Bác sĩ Đỗ mà nghe được câu này chắc tổn thương trong lòng nhiều lắm.

“Được rồi, bác sĩ Cố, ngoan ngoãn làm việc đi, đừng bám em nữa!”

Lâm Chi Hiệu dùng giọng như mẹ dỗ con mà vuốt vuốt tóc Cố Ngụy khiến anh hơi nhăn mặt. Nhưng ngay sau đó cô xoay người lại, nhón chân hôn một cái lên môi anh. Một cử chỉ thân mật nhỏ như vậy khiến Cố Ngụy cảm thấy rất vui vẻ, thuận lòng buông tay ra.

“Đi đường cẩn thận, về nhà nhắn tin cho anh!”

“Được, em biết rồi!”

Sau khi Lâm Chi Hiệu ra khỏi văn phòng, thấy bác sĩ Đỗ đang đứng đợi gần đó, vẻ mặt đầy băn khoăn và nghịch nghịch lá cây, biểu cảm thực sự rất dễ thương.

“Bác sĩ Đỗ, tôi đi đây.”

Cô đi đến bên cạnh, gật đầu chào bác sĩ Đỗ, còn cẩn thận nói cậu có thể vào gặp bác sĩ Cố rồi.

“Ah, chị dâu? Sao chị đã đi rồi? Không ở lại một lát?”

“Thôi, mọi người còn phải làm việc mà, tôi về trước đây! Cậu có việc tìm bác sĩ Cố thì vào đi!”

Bác sĩ Đỗ nhìn cô xoay người rời đi, được mấy bước mới chợt nhớ ra chưa chào hỏi:

“Vậy chị dâu đi từ từ, có thời gian lại đến thăm anh trai nhé!”

Lâm Chi Hiệu có chút xấu hổ khi được bác sĩ Đỗ gọi là chị dâu, còn có mấy người tò mò nhìn cô khiến cô rời bệnh viện với gương mặt đỏ bừng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *