Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 32: Cố Hiệu phát cẩu lương khắp bệnh viện

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 32: Hết kỳ nghỉ phép, Cố Ngụy phải trở lại bệnh viện làm việc rồi. Lâm Chi Hiệu quyết định sẽ trở thành người vợ đảm, sáng dậy sớm nấu ăn, trưa mang cơm cho chồng, tiện thể…phát cẩu lương khắp bệnh viện luôn.

Lâm Chi Hiệu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Cố Ngụy – người luôn bị ám ảnh bởi bệnh sạch sẽ, lại nuôi một con mèo con cùng cô. Thú cưng dù đáng yêu tới đâu cũng có thể gây bẩn, đặc biệt là mèo rất thích rụng lông khắp nơi. Vì vậy vừa ôm Gugu trong lòng, nghịch nghịch cái chân măng cụt của nó, cô vừa ngẩng lên hỏi Cố Ngụy:

“Bác sĩ Cố, sao anh lại đồng ý nuôi mèo? Không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao?”

Cô không quên lần đầu tiên hai người gặp nhau, Cố Ngụy lúc nào cũng muốn đứng cách cô 10m, xịt khử trùng liên tục như thể cô là con vi khuẩn vi trùng vậy. Cố Ngụy nghe vậy thì rất tự nhiên mà trả lời:

“Là vì em!”

Chính Lâm Chi Hiệu là người đã chữa khỏi chứng bệnh sạch sẽ của anh. Khi Lâm Chi Hiệu khóc, Cố Ngụy không suy nghĩ nhiều liền chủ động ôm cô, thậm chí giúp cô lau nước mắt, sau đó còn nắm tay cô, cùng cô đi ăn lẩu… Tất cả những thay đổi của anh đều do Lâm Chi Hiệu và vì Lâm Chi Hiệu, bởi vì anh yêu cô.

Lâm Chi Hiệu cười hạnh phúc:

“Hóa ra là bác sĩ Cố yêu em nhiều thế cơ à.”

“Ừ. Anh yêu em rất nhiều, nhiều hơn những gì anh nghĩ.”

Cố Ngụy bày tỏ sự chân thành của mình, lại khiến Lâm Chi Hiệu sững sờ vì sự thẳng thắn của anh. Cố Ngụy luôn nói mình không biết nói lời hoa mỹ, nhưng nói ra câu nào đều khiến trái tim Lâm Chi Hiệu không ngừng rung động.

Trước khi Lâm Chi Hiệu kịp phản ứng, Cố Ngụy nói tiếp:

“Vì yêu em, anh muốn sống một cuộc sống với một gia đình, hai người, ba bữa, bốn mùa cùng em, thêm một chú mèo nhỏ bầu bạn với chúng ta, cùng trải qua mọi thăng trầm trong cuộc sống, cùng em ngắm bình minh cho đến hoàng hôn.”

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 32: Cố Hiệu phát cẩu lương khắp bệnh viện

Đối mặt với lời tỏ tình của Cố Ngụy, Lâm Chi Hiệu há hốc miệng sững sờ, tai cũng bắt đầu đỏ lên. Cô thực sự rất vui, cũng rất xấu hổ, không biết phải phản ứng thế nào với những lời nói đầy tình cảm này. Vì vậy, cô chỉ có thể lắp bắp gọi:

“Bác sĩ Cố, Cố Ngụy…”

Biết vợ ngại ngùng, Cố Ngụy không khỏi muốn trêu chọc cô:

“Làm sao vậy, sao phản ứng của em lại như thế?”

Lâm Chi Hiệu khi đỏ mặt là mỹ cảnh đẹp nhất trong mắt Cố Ngụy, giống như sự ngọt ngào, mềm mại và quyến rũ của một trái đào tươi, khiến anh muốn cắn một miếng. Nhưng không thể thực sự cắn Lâm Chi Hiệu được, nên Cố Ngụy thường sẽ nhéo nhéo má cô cho đỡ nghiền.

Lâm Chi Hiệu cúi đầu, ngượng ngùng mà thấp giọng trả lời:

“Chỉ là hơi mắc cỡ, tại anh nói thẳng thắn quá…”

Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, Lâm Chi Hiệu vẫn rất vui khi Cố Ngụy luôn thể hiện tình yêu với cô một cách rõ ràng như vậy, và cô cũng muốn đáp lại anh liền vòng tay ôm lấy cổ người đối diện:

“Ừ, em cũng muốn sống cùng anh đến đầu bạc răng long, chúng ta cùng nhau già đi, cùng nhau trải nghiệm mọi vẻ đẹp của nhân sinh này. Ừm, cảm giác như đang sống trong một câu chuyện cổ tích vậy…”

Các cô gái ở độ tuổi Lâm Chi Hiệu thường thích mơ mộng viển vông, hay vẽ ra những tương lai hoàn mỹ về một cuộc sống màu hồng. Nhưng khi gặp Cố Ngụy rồi, Lâm Chi Hiệu mới biết rằng hóa ra những thứ đó không hề viển vông, cô thật sự đã gặp được bạch mã hoàng tử của mình, người luôn đối xử với cô như một công chúa, khiến cuộc sống của cô đẹp như trong truyện cổ tích.

Nhưng truyện cổ tích dù có happy ending thì cũng vẫn là “ending”, tiệc vui đều có lúc tàn. Đây là điều Lâm Chi Hiệu suy nghĩ khi mở mắt vào sáng hôm sau.

Hôm nay Cố Ngụy không gọi cô dậy mà Lâm Chi Hiệu thậm chí còn tỉnh giấc trước cả đồng hồ báo thức. Lý do là vì hôm nay bác sĩ Cố sẽ đi làm, cô muốn dậy sớm làm bữa sáng cho anh, thực hiện đúng đức hạnh của một hiền thê.

Thế nhưng khi Lâm Chi Hiệu duỗi tay sang bên cạnh thì đã thấy giường nệm trống không, chạm vào chăn bông còn thấy lạnh ngắt. Rõ ràng là Cố Ngụy đã dậy khá lâu rồi, có khi đã làm xong bữa sáng cũng nên. Nghĩ vậy Lâm Chi Hiệu vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, liền nghe thấy tiếng Cố Ngụy bận rộn trong phòng bếp.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 32: Cố Hiệu phát cẩu lương khắp bệnh viện

Cố Ngụy chuẩn bị bữa sáng cho Lâm Chi Hiệu. (Ảnh: Internet)

“Chào buổi sáng, bác sĩ Cố.”

Cô đi đến phía sau lưng anh, cẩn thận lên tiếng trước khi vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn đẹp trai của chồng, tránh làm anh giật mình. Cố Ngụy nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Chi Hiệu ngước lên nhìn mình với ánh mắt còn ngái ngủ.

“Sao em dậy sớm vậy?”

Lâm Chi Hiệu bĩu môi:

“Không phải nói hôm nay em sẽ nấu bữa sáng sao? Sao anh lại nấu rồi?”

Cố Ngụy mỉm cười, lật miếng trứng chiên trên chảo, tắt bếp rồi xoay người ôm cô vào lòng.

“Được rồi, anh dậy sớm cũng chẳng có gì để làm. Bữa sáng nấu xong rồi, đánh răng rửa mặt đi rồi chúng ta cùng ăn!”

Lâm Chi Hiệu như chú mèo nhỏ dụi dụi đầu vào ngực anh, thở dài một hơi:

“Ai da, chồng em tốt như vậy, chính em còn sợ mình sẽ bị chiều hư mất!”

Cố Ngụy bật cười, âm giọng thấp trầm quyến rũ khiến Lâm Chi Hiệu có chút nhộn nhạo trong lòng. Thế nên cô vội vàng buông tay, xoay người đi vào phòng tắm sau khi nói:

“Được rồi, ngày mai em sẽ làm bữa sáng, anh không được dậy trước em, không được tranh việc của em, biết chưa?”

Cố Ngụy chỉ cười mà không đáp, coi như không nghe thấy gì, chỉ bận rộn sắp xếp đồ ăn ra đĩa. Sau khi Lâm Chi Hiệu tắm rửa xong xuôi ngồi vào bàn, Cố Ngụy cũng vừa uống xong cốc nước ấm, cũng đưa cho cô một cốc:

“Sáng sớm uống nước ấm tốt cho dạ dày!”

Nhìn bàn thức ăn đầy màu sắc trước mặt, Lâm Chi Hiệu cảm thấy mình đúng là sắp bị anh chiều hư rồi.

“Vậy trưa nay em sẽ nấu cơm mang đến viện cho anh, được không?”

Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên Lâm Chi Hiệu mang cơm đến bệnh viện cho Cố Ngụy với tư cách là vợ anh, là người nhà của bác sĩ. Trước đây cô cũng thường xuyên mang cơm cho anh, cũng được bác sĩ Đỗ gọi là chị dâu, nhưng thân phận giờ đã khác biệt rồi.

Thấy Cố Ngụy đang định lên tiếng, Lâm Chi Hiệu ngay lập tức chặn trước:

“Bác sĩ Cố, cái này anh không được tước quyền của em với tư cách là bà Cố? Em là vợ anh, em có quyền nấu cơm mang đến cơ quan cho anh, biết chưa?”

Cố Ngụy vui vẻ gật đầu:

“Anh đâu có từ chối đâu. Anh còn rất rất mong chờ bữa trưa tình yêu của bà xã đây!”

Cố Ngụy không muốn Lâm Chi Hiệu vất vả dậy sớm nấu ăn, nhưng không có nghĩa là anh ấy không thích đồ ăn cô nấu hay không thích cô mang cơm trưa cho mình. Trước đây Lâm Chi Hiệu còn đi học thì buổi trưa đều ghé qua mang cơm cho anh. Còn bây giờ sẽ là cô ấy nấu cơm ở nhà rồi mang đến cho anh. Cảm giác thật tuyệt!

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 32: Cố Hiệu phát cẩu lương khắp bệnh viện

Nghĩ thôi đã thấy vui rồi. (Ảnh: Internet)

Tất nhiên, cả trước đây lẫn bây giờ thì việc Lâm Chi Hiệu đưa cơm đến bệnh viện cũng không thiếu sự ghen tị của đồng nghiệp xung quanh. Nghiêm Bỉnh Quân nhiều lần ném cho anh ánh mắt ghét bỏ: “Đã không được ăn cơm lại còn phải ăn cơm tró. Mấy người đừng có show ân ái ở đây nữa được không?”. Nhưng thật tiếc, như vậy càng làm Cố Ngụy cảm thấy vui vẻ, kiêu ngạo hơn thôi. Nếu trước đây anh tự hào vì có bạn gái thì bây giờ anh còn tự hào hơn khi có vợ mang cơm cho mình!

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 32: Cố Hiệu phát cẩu lương khắp bệnh viện

Lúc còn là bạn gái, Cố Hiệu 2 người đã phát cơm tró khắp bệnh viện rồi. (Ảnh: Internet)

“Nhân tiện, bác sĩ Cố, bữa trưa anh muốn ăn gì?”

Lâm Chi Hiệu không giỏi nấu nướng, từ khi kết hôn với Cố Ngụy đến nay cô chưa từng nấu bữa cơm nào, cảm giác đúng là công chúa lầu son, 10 ngón tay không chạm nước xuân. Mấy ai lấy chồng mà có phúc như Lâm Chi Hiệu cơ chứ. Hơn nữa cô vẫn nhớ Cố Ngụy từng nói khi hai người chưa kết hôn: Bàn tay nhỏ nhắn của em chỉ thích hợp để chơi đàn Cello, còn anh sẽ làm những việc nhỏ nhặt như nấu ăn, dọn dẹp. Thật sự câu nói này còn khiến cô cảm động hơn cả lời cầu hôn của anh nữa…

Nhưng như thế không có nghĩa là Lâm Chi Hiệu không biết nấu ăn. Cô có thể nấu những món cơ bản, năng lực học tập cũng không hề kém, nếu muốn thì đều có thể theo công thức mà làm được.

Cố Ngụy suy nghĩ một chút, cảm thấy mỗi ngày đều mong chờ hộp cơm trưa tình yêu của vợ, tò mò không biết hôm nay sẽ ăn món gì, cảm giác kỳ vọng như thế chính là thú vị nhất. Vì vậy anh nói:

“Em nấu món gì cũng được, anh đều thích!”

“Được! Vậy em sẽ nghiên cứu và mỗi ngày sẽ làm một hộp cơm khác biệt cho anh để anh đoán, được không?”

“Tất nhiên là được! Anh rất mong chờ đó!”

Hai người nói chuyện một hồi, Lâm Chi Hiệu chợt liếc nhìn đồng hồ mới giật mình:

“Ah, đến giờ rồi, bác sĩ Cố chuẩn bị đi kẻo muộn!”

Cố Ngụy cảm thấy thời gian ở bên Lâm Chi Hiệu rất nhanh, chưa nói được ba câu đã đến giờ đi làm rồi. Mà thời gian họ xa nhau thì dài như vô tận, hôm nay anh còn phải trực ban nữa, nghĩ thôi đã phát sầu rồi.

Cố Ngụy ăn xong bữa sáng, sắp xếp cặp sách, cầm theo chìa khóa xe đi ra cửa, vừa đi vừa dặn dò Lâm Chi Hiệu bên cạnh:

“Em ở nhà nhớ ăn thêm trái cây, uống thêm nước. Đừng ngồi luyện đàn quá lâu, cứ nửa tiếng hãy nghỉ ngơi vài phút, hoặc đứng lên tập thể dục.”

“Được rồi, em biết rồi!”

Lâm Chi Hiệu bật cười:

“Bác sĩ Cố, anh chuẩn bị đi làm, không phải đi công tác. Anh đi có chục tiếng thôi, chứ hai chục năm nay em vẫn sống tốt mà, em là vợ anh chứ không phải con gái anh, biết chứ? ”

Cố Ngụy thay giày xong, lau tay sạch sẽ rồi bước tới vuốt tóc Lâm Chi Hiệu, giọng có chút hờn dỗi:

“Là anh lo cho em!”

Những ngày này anh gần như đã nuôi nấng Lâm Chi Hiệu từ A-Z, bây giờ anh đi làm liền có cảm giác giống như để con gái ở nhà một mình vậy.

“Bác sĩ Cố thân mến, anh cứ yên tâm đi làm đi. Em ở nhà sẽ rất ngoan, không nghịch ngợm, sẽ làm theo yêu cầu của bác sĩ Cố, được chưa?”

Cố Ngụy vẫn không thực sự yên tâm, còn lầm bầm dặn dò:

“Nhớ thường xuyên nhắn tin cho anh!”

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 32: Cố Hiệu phát cẩu lương khắp bệnh viện

Nếu bác sĩ Cố bày ra vẻ mặt này thì chỉ có thể làm Lâm Chi Hiệu nhắn tin. (Ảnh: Internet)

Lâm Chi Hiệu cảm thấy Cố Ngụy mới là người càng dính chặt hơn, giằng co nãy giờ gần nửa tiếng rồi vẫn chưa ra được cửa.

“Được rồi, em sẽ nhớ anh từng giây từng phút!”

Cô nói xong còn khoa trương che ngực kêu lên:

“Ai nha, bác sĩ Cố! Anh còn chưa rời khỏi tầm mắt mà em đã bắt đầu nhớ anh rồi, phải làm sao đây? Hay anh bỏ em vào túi áo giữ bên người 24/7 được không?

Điều này đã thành công chọc cười Cố Ngụy. Anh phất phất mũi cô:

“Được rồi, ở nhà ngoan, tối anh về!”

Nói xong anh xoay người mở cửa. Lâm Chi Hiệu đứng ở đó, trông như một đứa trẻ ngoan, vẫy tay tạm biệt Cố Ngụy:

“Tạm biệt bác sĩ Cố, đi đường cẩn thận.”

Ngay khi Cố Ngụy định quay người rời đi, Lâm Chi Hiệu đột nhiên nắm áo anh kéo lại:

“Chờ một chút, bác sĩ Cố, anh để quên cái này!”

“Quên cái gì?”

Anh liếc nhìn bản thân và túi xách trên tay, không nghĩ ra mình để quên cái gì. Lâm Chi Hiệu thần thần bí bí đi đến bên cạnh anh:

“Cái này!”

Vừa nói xong cô liền nhón chân, vòng tay ôm cổ Cố Ngụy hôn một cái. Cố Ngụy không hổ là học bá thi cao khảo 700 điểm, phản ứng rất nhanh chỉ sau 0.1 giây, ngay lập tức đảo khách thành chủ, một tay cầm túi xách, một tay ôm eo Lâm Chi Hiệu không cho cô rời khỏi.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 32: Cố Hiệu phát cẩu lương khắp bệnh viện

Sau hai phút, anh mới thả người đã bị hôn đến mức thở dốc kia ra, hôn nhẹ một cái lên gò má đỏ bừng của cô:

“Cảm ơn em đã nhắc nhở, quả thật cái này rất quan trọng, không thể quên được!”

Lâm Chi Hiệu trong mắt đã long lanh ánh nước, lườm anh một cái:

“Bác sĩ Cố, anh đừng có được nước lấn tới như thế!”

Vừa rồi cô chỉ nghĩ chạm môi một cái, ai ngờ… Hai người còn đang đứng ngoài cửa, ngay hành lang nhiều người qua lại đó. Cố Ngụy chỉ tủm tỉm cười:

“Làm thế này anh mới nhỡ kỹ được!”

“Được rồi, anh đi mau lên, muộn rồi đấy! Buổi trưa em sẽ đến tìm anh!”

Lâm Chi Hiệu đỏ mặt đẩy anh ra ngoài. Cố Ngụy hài lòng gật đầu:

“Được rồi, trưa anh đợi em!”

“Được, bye bye!”

Cuộc chia tay đầy ái muội và quang co của hai người này, nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ bị chế nhạo. Nhưng cũng thông cảm cho họ là đôi vợ chồng son vừa kết thúc tuần trăng mật. Sợ rằng trưa nay Lâm Chi Hiệu đưa cơm đến bệnh viện, cả bệnh viện còn phải ăn cẩu lương chất lượng cao hơn nữa kìa.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *