Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 29: Lâm Chi Hiệu muốn nuôi một chú mèo con, liền cùng Cố Ngụy nghĩ cách đặt tên cho nó. Sau đó, Lâm Chi Hiệu đã làm gì sao mà Cố Ngụy lại cau mày, còn muốn trừng phạt cô?
Thế giới tân hôn ngọt ngào của Lâm Chi Hiệu và Cố Ngụy sắp kết thúc rồi. Sau tuần trăng mật, lại xin nghỉ thêm để chăm sóc Lâm Chi Hiệu bị đau chân, Cố Ngụy đã dùng hết ngày phép của mấy năm liền tích lại, đến lúc phải bước ra thế giới thực ngoài kia, đi làm kiếm tiền nuôi gia đình thôi.
Lâm Chi Hiệu cũng sắp phải lao vào công cuộc tìm kiếm việc làm sau khi tốt nghiệp. Với một nghệ sĩ cello đã từng được mời đi đào tạo ở Đức (nhưng từ chối) thì Lâm Chi Hiệu tự tin mình có thể nhanh chóng tìm được một công việc phù hợp với đam mê và tài năng của mình.
Cuộc sống đang dần quay trở lại với quỹ đạo vốn có của nó, những mối quan tâm cơm áo gạo tiền của thực tế cũng bắt đầu xâm lấn vào thế giới của đôi vợ chồng trẻ. Nhưng may mắn thay, cả Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu đều không phải người quá tính toán chi li hay lo lắng xa xôi. Thích nghi với mọi hoàn cảnh, luôn lạc quan trong mọi tình huống chính là năng lực vượt trội của Lâm Chi Hiệu. Chỉ là nghĩ đến việc không thể cùng Cố Ngụy cả ngày dính lấy nhau, lại nghĩ đến việc anh làm việc từ sáng đến đêm khiến cô có chút buồn lòng.
Sau khi tiễn thầy Lâm và bà Lý, quay trở về nhà, hai người cùng nhau ngồi trên ghế sofa, dự định dành thời gian bình yên này bên nhau. Lâm Chi Hiệu khoanh chân trên ghế, ngả đầu dựa vào hõm vai Cố Ngụy bên cạnh, lướt ipad tìm phim hay để xem, còn anh vừa vuốt tóc cô vừa kiểm tra email trên điện thoại. Đột nhiên Lâm Chi Hiệu thoát khỏi vòng tay của Cố Ngụy:
“Bác sĩ Cố, hay chúng ta nuôi một con mèo đi?”
“Nhưng anh không có nhiều thời gian để chăm sóc chúng, em có thể không?”
Cố Ngụy vừa hỏi vừa nhéo nhéo má cô. Anh đặc biệt thích nhéo mặt Lâm Chi Hiệu, luôn cảm thấy da thịt rất mềm mại, vừa đàn hồi vừa đáng yêu. Mặc dù Lâm Chi Hiệu thường ở nhà trong thời gian này, nhưng một khi cả hai đều đi làm thì việc chăm sóc mèo cũng là vấn đề cần tính toán:
“Không thành vấn đề, dù sao sau này em có đi làm thì cũng sẽ về sớm hơn anh, lúc đó em có thể chăm sóc mèo con thật tốt. Hoặc cùng lắm em sẽ gửi sang nhà thầy Lâm, tối lại đón về.”
Cố Ngụy mỉm cười gật đầu:
“Được rồi. Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi xem.”
Lâm Chi Hiệu hào hứng gật đầu, nghĩ đến một vấn đề liền hỏi:
“Vậy anh thích loại mèo nào? Cái mèo đốm on on gì đó của anh chắc không dễ tìm mua được chứ?”
Mặc dù trước đó Cố Ngụy đã nói rằng anh ấy thích giống mèo đốm giống như Lâm Chi Hiệu, nhưng sau khi xem ảnh thì cô lại không thích loại mèo này cho lắm, cảm giác giống con báo con hơn, hơi nguy hiểm.
Cố Ngụy suy nghĩ một chút:
“Vậy thì chọn giống mèo chân ngắn, lông xù mũm mĩm đáng yêu. Đến cửa hàng chúng ta sẽ xem xét một chút, đừng lo.”
“Được nha, em cũng thích những con mèo mũm mĩm, cảm giác ôm sẽ rất thích. Rồi em sẽ chăm cho nó béo tròn như cục lông luôn.”
Trái tim Lâm Chi Hiệu tan chảy khi nghĩ đến việc có thể cưng nựng những chú mèo con đáng yêu với cái chân măng cụt toàn thịt mềm mềm nộn nộn của chúng. Cố Ngụy không nói gì, chỉ tủm tỉm cười rồi nhéo nhéo má cô.
Im lặng một lúc rồi Lâm Chi Hiệu lại nói:
“Nhân tiện, chúng ta nên chọn một cái tên cho mèo con trước? Hay là đợi tới lúc mua xong rồi mới đặt tên?”
Cố Ngụy theo thói quen hỏi Lâm Chi Hiệu:
“Em có thích cái tên nào không?”
“Hừm, xem nào… Cuckoo? Gugu?”
Lâm Chi Hiệu nói ra hai cái tên, đều cảm thấy nó giống tên một loài chim hơn là mèo, đọc lên nghe có chút buồn cười liền xua xua tay:
“Hahaha, nghe quái lạ quá. Vẫn là anh đặt đi, anh thích cái tên nào?”
Cố Ngụy suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Gugu nghe rất hay.”
Khi nghĩ đến cách Lâm Chi Hiệu gọi mèo con trong tương lai, cô ấy sẽ vừa vẫy vẫy tay vừa gọi “Gugu, Gugu”, chắc chắn nghe sẽ rất đáng yêu.
Lâm Chi Hiệu cảm thấy mình thực sự không có khiếu đặt tên. Cô nhớ rằng mình vẫn luôn bị cười nhạo khi chơi trò chơi gia đình với Tam Tam và những người khác. Những cái tên cô chọn luôn rất buồn cười, hoặc cách phát âm nghe rất quái lạ khiến mọi người phản đối.
Nhưng Cố Ngụy lại khen cái tên Gugu cô chọn rất hay, có phải là anh muốn làm cô vui nên nói thế không? Vì vậy, cô quay sang nhìn Cố Ngụy một cách nghiêm túc. Nhưng chưa kịp nói gì thì lại bị đập vào mắt bởi góc nghiêng hoàn hảo của bác sĩ Cố. Đường quai hàm thật sự rất rất đẹp, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt dịu dàng chăm chú, sống mũi cũng vừa thẳng vừa cao…
Lâm Chi Hiệu lắc lắc đầu, tập trung vào câu hỏi chính đã, mê chồng để sau:
“Bác sĩ Cố, anh không thấy cái tên đó buồn cười sao?”
Cố Ngụy nhìn cô, gật đầu nghiêm túc:
“Không, anh thấy hay mà.”
“Thật sao?”
Tại sao cô lại cảm thấy có chút không tin. Có lẽ vì từ trước tới nay Cố Ngụy luôn chiều theo mọi ý thích của cô, thành ra Lâm Chi Hiệu không biết được rốt cuộc là anh vì chiều cô hay vì anh cũng thích như thế thật.
Cố Ngụy lại gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ chân thành:
“Thật sự. Nếu không tin, em thử đọc lại hai lần xem.”
Thấy rằng Cố Ngụy có vẻ không nói dối, Lâm Chi Hiệu thực sự đọc lại ba lần;
“Gugu, Gugu, Gugu—”
Khi cô đọc cái tên này, đôi môi nhỏ hơi chu ra nhìn rất đáng yêu. Cố Ngụy cảm thấy khi Lâm Chi Hiệu gọi thế giọng của cô giống như chim vàng anh vậy, nghe rất có giai điệu:
“Thế nào? Nghe có hay không?”
Lâm Chi Hiệu mỉm cười hài lòng, gật gật đầu:
“Ừm, có vẻ nghe đáng yêu thật…”
Cố Ngụy vươn tay vuốt tóc cô, ánh mắt tràn đầy sủng ái:
“Anh đã bảo là anh không bao giờ nói dối em mà.”
“Hihi, bác sĩ Cố là tốt nhất!”
Lâm Chi Hiệu xúc động, cảm thấy bản thân thật may mắn, cũng cảm thấy Cố Ngụy thật tuyệt vời, vì vậy nhào tới ôm cổ anh, hôn một cái rõ to rồi cười tít mắt. Sau 2 giây sững sờ, Cố Ngụy chợt cúi đầu, giọng nói hơi khàn khàn mà gọi:
“Lâm Chi Hiệu.”
“Hả?”
Lâm Chi Hiệu đang thắc mắc tại sao Cố Ngụy lại gọi cô bằng cả họ tên đầy đủ, nhưng khi ngẩng lên thì ngay lập tức đỏ mặt. Bình thường Cố Ngụy luôn gọi cô là Hiệu Hiệu, giọng rất nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng lúc này giọng anh ấy mang sự gợi ý rõ ràng, ánh mắt nhìn chăm chú cũng khiến hai má cô nóng dần lên.
Cố Ngụy vươn tay kéo nhẹ một cái, Lâm Chi Hiệu liền dựa vào lòng anh. Một tay ôm eo cô, tay còn lại ôm bên má, hơi nâng cằm cô lên, đến khi Lâm Chi Hiệu kịp phản ứng thì đã cảm nhận được sự mềm mại trên môi.
May mắn thay, Cố Ngụy thích nhắm mắt khi hôn, Lâm Chi Hiệu rất thích trạng thái hoàn toàn say sưa nhắm mắt này của anh ấy. Bởi vì cô sẽ có một loại tâm lý thỏa mãn khi cảm nhận được tình yêu và sự say đắm của Cố Ngụy dành cho mình. Và cũng may là Cố Ngụy nhắm mắt, nếu không sẽ phát hiện lần nào hôn anh cô cũng đỏ mặt.
Lâm Chi Hiệu cũng nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác được nâng niu với những nụ hôn mềm mại, nâng niu cô như bảo bối. Nhưng vài giây sau cô lại mở mắt ra, nhìn thấy Cố Ngụy vẫn đang nhắm mắt say sưa, cảm thấy thật thú vị. Thế nhưng, động tác nhỏ này vẫn bị Cố Ngụy phát hiện:
“Sao lúc hôn em lại không nghiêm túc, hả?”
Ngay khi âm tiết cuối cùng phát ra, giọng của anh có phần lên cao, vừa có chút trách móc nhưng phần nhiều là trêu chọc và đầy từ tính. Âm thanh xuyên thẳng vào trái tim Lâm Chi Hiệu, làm cô bất giác rùng mình.
Cố Ngụy hơi nghiêng đầu, cọ cọ mũi vào chóp mũi cô, vẫn không buông tha vấn đề này:
“Hiệu Hiệu, sao lúc hôn anh em lại không tập trung vậy? Em đang nhìn cái gì?”
Anh biết rằng Lâm Chi Hiệu đang lén nhìn anh, nhưng anh vẫn cố tình muốn hỏi. Lâm Chi Hiệu cảm thấy đôi khi Cố Ngụy thật sự rất xấu xa, luôn tìm cách khiến cô phải xấu hổ.
“Em chỉ đang nhìn lén anh thôi mà…”
Không ngờ, Cố Ngụy lại hỏi tiếp:
“Tại sao lại lén nhìn anh?”
Lâm Chi Hiệu không chút do dự, tư thế lợn chết không sợ nước sôi mà cao giọng trả lời:
“Bởi vì chồng em đẹp trai!”
Xong cô ôm mặt anh, lắc qua lắc lại như muốn trả thù anh trêu cô:
“Thật sự rất đẹp trai, thật khiến người ta ngứa mắt mà!”
“Ngốc nghếch!”
Cố Ngụy nuông chiều mà véo chóp mũi Lâm Chi Hiệu, giọng điệu đầy mê hoặc:
“Làm chuyện xấu bị bắt tại trận còn dám lớn tiếng?”
Lâm Triệt bĩu môi hờn dỗi:
“Là tại anh, biết rõ còn cố tình hỏi!”
Lần này Cố Ngụy lại không vì sự làm nũng của Lâm Chi Hiệu mà buông tha cho cô, nghiêm mặt hỏi tiếp:
“Vậy làm chuyện xấu có đáng bị trừng phạt không?”
Lâm Chi Hiệu nghe đến đây thì cả người căng thẳng, Cố Ngụy lại nghĩ ra chủ ý gì vậy.
“Không phải chứ? Em nhìn chồng em mà còn bị phạt sao?”
Nhìn thấy Cố Ngụy đang giả bộ cực kỳ nghiêm túc, Lâm Chi Hiệu sau hai giây cũng hiểu được trò đùa của anh, liền giả bộ đau khổ tuyệt vọng mà xòe 2 tay ra:
“Vậy hình phạt là gì? Anh không định đánh thước đấy chứ?”
Cố Ngụy không trả lời, nhưng ánh mắt anh nhìn Lâm Chi Hiệu thì tối hẳn đi, khóe miệng cũng cong lên thành một nụ cười đầy tính toán. Lâm Chi Hiệu bất chợt có cảm giác: “Đùa với lửa rồi!”