Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 24: Chuyến du lịch trăng mật của Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu phải kết thúc sớm bởi một tai nạn bất ngờ. Cả bệnh viện ngạc nhiên khi thấy Cố Ngụy về sớm như vậy, nhưng khi biết chuyện thì đồng thanh trách mắng: Anh chăm vợ kiểu gì vậy?
Sau khi chơi ở Thượng Hải vài ngày, Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu lên đường đến Giang Tô, Khi đến Tô Châu, Lâm Chi Hiệu đã mua 2 bộ Hán phục đặc biệt để mặc trong lúc họ chèo thuyền du ngoạn trên Hồ Tây và thăm chùa Hàn Sơn ở ngoại thành Cô Tô.
Ngoại trừ lần mặc hỷ phục trong lễ cưới thì Lâm Chi Hiệu chưa mặc Hán phục lần nào, cũng chưa thấy Cố Ngụy mặc nên lần này cô rất mong chờ. Cố Ngụy đương nhiên đồng ý, vợ anh nói gì cũng đúng, muốn gì cũng được. Vậy nên hai người đến một cửa hàng Hán phục, Lâm Chi Hiệu rất nhanh chọn ra hai bộ đồ một màu xanh ngọc và một màu tím. Ban đầu cô muốn lấy một trong 2 nhưng Cố Ngụy – với tư tưởng vợ thích là được – liền mua luôn cả hai.
Ban ngày, Lâm Chi Hiệu chọn mặc bộ Hán phục màu xanh ngọc và che một chiếc ô giấy dầu, cùng Cố Ngụy chèo thuyền trên Tây Hồ. Cô ngẩng đầu, qua tán ô nhìn anh mỉm cười:
“Trông em có giống Thanh xà không?”
Cố Ngụy hợp tác gật đầu: “Rất giống, rất đẹp!”
Sau đó suy nghĩ một chút rồi anh bổ sung thêm:
“Vậy thì anh không phải Pháp Hải lịch kiếp sang sao?”
“Tại sao?”
Lâm Chi Hiệu có chút khó hiểu. Cô không biết Pháp Hải với Tiểu Thanh thì có mối quan hệ gì? Bọn họ chẳng phải kẻ thù sao? Sao lại giống cô và Cố Ngụy được?
“Vì kiếp trước Pháp Hải có tình cảm với Tiểu Thanh, và anh ấy không thể yêu cô ấy nên mới sinh ra thù hận.”
Nghe nhà bác học Cố Ngụy giải thích mà Lâm Chi Hiệu có cảm giác như bị xuyên không sang một thế giới song song rồi, chứ làm gì có chuyện vô lý như thế:
“Cái này là anh bịa ra để lừa em đúng không?”
Cố Ngụy nhíu mày:
“Hồi còn đi học em không nghe phiên bản này à? Câu chuyện tình giữa Pháp Hải và Tiểu Thanh?”
Lâm Chi Hiệu lắc đầu:
“Không, nhưng em được đọc dị bản rằng Pháp Hải phải lòng Bạch Tố Trinh. Nhưng Bạch Tố Trinh lại thành thân với Hứa Tiên khiến Pháp Hải tức giận liền nhốt cô xuống dưới tháp Lôi Phong”
Cố Ngụy lắc đầu, mỉm cười bất lực với vẻ mặt nghịch ngợm của Lâm Chi Hiệu: “Dị bản này cẩu huyết quá!”
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa cười đùa vui vẻ, thoáng chốc đã nhìn thấy chùa Lôi Phong xuất hiện trước mặt. Lâm Chi Hiệu nhìn mái chùa ẩn hiện trong rừng cây, bỗng có chút cảm giác thần kỳ như lạc vào trong truyện cổ tích. Biết vậy cô nên chọn bộ Hán phục màu trắng, liền có thể trở thành Bạch Tố Trinh gặp thư sinh Hứa Tiên phiên bản Lâm Chi Hiệu và Cố Ngụy rồi.
Trước khi rời khỏi Tô Châu, Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu đã mua rất nhiều bánh hình mây, bánh hoa quế, hạch đào tô. Cả thầy Lâm và mẹ Lý đều thích những món ăn này, Tam Tam cũng thế, nên họ mua khá nhiều đặc sản địa phương mang về làm quà.
Vốn dĩ, Cố Ngụy muốn Lâm Chi Hiệu thay lại bộ quần áo thường ngày, nhưng hiếm khi có dịp mặc Hán phục, cô tiếc nuối liền muốn mặc thêm một ngày nữa, dù sao bây giờ giới trẻ cũng đang có trào lưu mặc Hán phục ngày thường mà, sẽ không quá gây chú ý đâu. Nghe Lâm Chi Hiệu thuyết phục, Cố Ngụy cũng không ép cô, vậy nên một bên anh mặc áo somi quần âu, tay xách túi lớn túi nhỏ còn một bên cô mặc cổ phục màu tím, cầm theo chiếc quạt nhỏ vui vẻ phe phẩy.
Nhưng khi hai người đi về phía ga tàu thì sự cố đã xảy ra. Ở gần đó có một đôi tình nhân đang cãi nhau, nhiều người vây lại để theo dõi khiến đường đi bỗng chốc chật chội hơn. Cố Ngụy cố gắng nắm tay Lâm Chi Hiệu để lách qua đám người hiếu kỳ đó. Vụ cãi vã ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn trở thành đánh nhau, nhiều người xung quanh xô qua đẩy lại… Và rồi Lâm Chi Hiệu vốn đi đường bằng cũng có thể vấp ngã, hôm nay còn mặc chiếc váy dài sát đất, liền bị chính cái váy ngáng chân ngã sấp xuống đất.
“Hiệu Hiệu!”
Cố Ngụy quay lại nhìn thấy cảnh đó thì hoảng hốt kêu lớn. Anh vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống để lấy thân mình che cho cô khỏi bị những người xung quanh va phải.
“A, bác sĩ Cố, đau quá…”
Lâm Chi Hiệu bị ngã một cú khá mạnh, cả người đập xuống đường đến nỗi tức ngực khó thở, chân cũng nhói đau khiến nước mắt cô không nhịn được mà rơi xuống. Cố Ngụy thấy vậy thì càng hoảng sợ, vội vàng nâng chân lên kiểm tra. Lúc này thì chưa thấy gì rõ ràng, nhưng với kinh nghiệm của một bác sĩ như anh, rất có thể Lâm Chi Hiệu bị bong gân hoặc nặng hơn là trật khớp rồi.
“Hiệu Hiệu, anh đưa em đi bệnh viện!”
Nói rồi Cố Ngụy bế cô lên, vẫy một chiếc taxi dừng lại để đi tới bệnh viện. Ngồi trong xe, Cố Ngụy tiếp tục nhìn mắt cá chân của Lâm Chi Hiệu càng lúc càng sưng lớn hơn.
“Hiệu Hiệu, cắn tay anh nếu đau quá nhé.”
Sự đau lòng và sự tự trách của anh dành cho Lâm Chi Hiệu bộc phát vào lúc này. Lâm Chi Hiệu lúc này cũng không đến mức quá đau, cổ chân đang dần tê dại mất cảm giác rồi. Chỉ là lúc mới bị ngã thì rất đau nên cô mới khóc một chút, lại khiến Cố Ngụy lo lắng như vậy. Cô vỗ nhẹ bàn tay của Cố Ngụy đang nắm tay mình, mỉm cười trấn an:
“Anh nghĩ em đang đi đẻ sao? Lại còn cắn anh? Bác sĩ Cố, anh xem phim nhiều quá rồi à?”
Nhưng Lâm Chi Hiệu càng như vậy Cố Ngụy càng cảm thấy có lỗi. Cô bị đau đến mức đổ mồ hôi nhưng lại cố tỏ ra không sao cả.
“Hiệu Hiệu, anh xin lỗi.” Anh không chăm sóc cô tốt, nếu để thầy Lâm biết được chắc chắn anh hưởng dương 30 tuổi mất.
“Không sao mà, là em bất cẩn thôi. Hay là…”
Đang nói Lâm Chi Hiệu liền dừng lại, nheo nheo mắt nhìn Cố Ngụy đầy nghi ngờ.
“Hay là làm sao?”
“Hay là chính anh đẩy ngã em?”
Cố Ngụy vẻ mặt bàng hoàng, mắt trợn to bằng cái đĩa:
“Sao có thể được!”
Lâm Chi Hiệu nhìn vẻ mặt hoảng hốt của anh thì bật cười:
“Đúng chứ? Nếu không phải do anh thì sao anh phải xin lỗi?”
Nói rồi cô lại nắm tay anh, mỉm cười nghịch ngợm:
“Với lại như thế này thì Trư Bát Giới càng có lý do để cõng vợ rồi, em cho anh cõng từ đây về tới Bắc Kinh luôn!”
Cố Ngụy bị cô nói cho bật cười, tâm trạng lo lắng cũng vơi bớt đi phần nào. Lâm Chi Hiệu thực sự là một tiểu thái dương, lúc nào cũng vui vẻ lạc quan như vậy, bảo sao anh không yêu cho được.
Đến khi hai người kiểm tra tổng thể kỹ càng xong thì bác sĩ kết luận là không có gì đặc biệt nghiêm trọng, không đến mức gãy xương, chỉ bị bong gân nên cần băng bó cố định và nghỉ ngơi khoảng 1 tháng là ổn. Nhưng nếu vậy thì chuyến du lịch trăng mật của hai người cũng không thể tiếp tục được rồi. Lâm Chi Hiệu thực sự không muốn quay về, một phần vì tiếc chuyến đi chơi, một phần sợ thầy Lâm mẹ Lý lo lắng. Nhưng cũng không thể ở lại đây rồi nằm lì trong khách sạn hay ngày ngày bắt Cố Ngụy cõng cô đi được.
“Vậy thì chúng ta hãy quay về mà không nói với bố mẹ, được không? Để bố mẹ đỡ lo!”
Cố Ngụy gợi ý, Lâm Chi Hiệu liền gật đầu, bác sĩ Cố bao giờ cũng suy nghĩ chu toàn nhất. Lâm Chi Hiệu vừa khen vừa tựa đầu lên vai anh, lẩm bẩm xin lỗi:
“Bác sĩ Cố, em xin lỗi…”
“Hả? Sao lại xin lỗi? Có chuyện gì sao?”
“Không ngờ chuyến đi tuần trăng mật của chúng ta lại kết thúc vội vàng như vậy, khó khăn lắm anh mới được nghỉ phép…”
Cố Ngụy vuốt tóc Lâm Chi Hiệu an ủi:
“Đồ ngốc, mỗi ngày với anh đều là tuần trăng mật của chúng ta. Chỉ cần hai chúng ta có thể ở bên nhau, dù là ở nhà hay bên ngoài đều không quan trọng.”
Sợ Lâm Chi Hiệu vẫn chưa hết buồn, anh liền nói thêm: “Khi nào khỏe, nếu em muốn chúng ta sẽ lại đi du lịch tiếp, còn rất nhiều cơ hội mà.”
Lâm Chi Hiệu vươn tay ôm eo Cố Ngụy, áp mặt vào ngực anh, xúc động nói: “Bác sĩ Cố, anh thật tốt!”
“Tiểu ngốc tử, đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, em được bình an vô sự chính là hạnh phúc lớn nhất của anh.”
Lâm Chi Hiệu ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt:
“Bác sĩ Cố, anh có nghĩ em là con gái anh không?”
“Tại sao?”
“Vì những điều anh nói giống hệt mẹ Lý thường nói. Sao hai người lại giống như quá vậy, đều coi em là con à?”
Cố Ngụy bật cười giải thích: “Có nghĩa là anh và mẹ Lý đều có chung một nguyện vọng, đó là mong em luôn bình an, hạnh phúc!”
“Vậy thì em thật sự rất hạnh phúc. Có rất nhiều người yêu thương em như vậy.”
Lâm Chi Hiệu thực ra rất dễ thỏa mãn, nhất là sau khi gặp được Cố Ngụy, cô cảm thấy anh chính là may mắn lớn nhất của cuộc đời mình. Trước đây, Lâm CHi Hiệu luôn cảm thấy bản thân không may mắn, chưa bao giờ trúng xố, hoặc lựa chọn xấu nhất sẽ luôn là cô. Nhưng chỉ gặp được Cố Ngụy, cô cảm thấy có thể vận may mà cô tích lũy được cả nửa đời trước đó đã dùng trong khoảnh khắc gặp gỡ anh. Nhân duyên giữa con người thật tuyệt vời, không sớm hơn không muộn hơn một bước, đúng thời điểm đó, tình cờ là anh và định mệnh cũng chính là anh, gặp được em.
Sau khi trở về nhà và không nói cho bố mẹ biết, Cố Ngụy vẫn đưa Lâm Chi Hiệu đến bệnh viện để gặp bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình khám thêm lần nữa. Bởi vậy mọi người ở bệnh viện đều ngạc nhiên, không phải vẫn đang nghỉ phép sao, sao bác sĩ Cố về sớm vậy?
Nghiêm Bỉnh Quân nói đùa:
“Bác sĩ Cố, nhớ chúng tôi thế à? Sao lại vội vàng quay về gặp chúng tôi giữa tuần trăng mật thế?”
Cố Ngụy cũng chẳng ngần ngại gật đầu: “Đúng vậy, nhớ bác sĩ Nghiêm quá phải trở về đó!”
Cao Hy đứng bên cạnh nhìn Cố Ngụy, ánh mắt không còn ám ảnh như trước nữa. Trong khoảng thời gian này cô đã hiểu ra nhiều điều. Có một số chuyện không thể cưỡng cầu, dưa chín ép sẽ không ngọt chút nào. Bao nhiêu năm nay, Cố Ngụy luôn ở trong mắt cô, cô theo đuổi bước chân của anh mà bỏ quên chính bản thân mình, thậm chí bỏ quên cả mọi người xung quanh.
Kỳ thực khi suy nghĩ kỹ, đúng như Cố Ngụy đã nói, hai người họ quá giống nhau, họ có thể là đối tác tốt nhất, có thể cùng nhau làm việc rất hiệu quả, nhưng không thể là người yêu phù hợp, không thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho nhau. Quả thực, không ai thích hợp với Cố Ngụy hơn Lâm Chi Hiệu. Cô ấy đã khiến anh ấy hạnh phúc, đó là điều quan trọng nhất.
Khi Cố Ngụy đưa Lâm Chi Hiệu đi kiểm tra xong liền gặp Cao Hy ở hành lang. Cao Hy nhìn Lâm Chi Hiệu thì thân thiết hỏi:
“Hiệu Hiệu có chuyện gì vậy?”
Lần thay đổi cách xưng hô này khiến Lâm Chi Hiệu nhất thời không phản ứng kịp, người đẹp băng lãnh cũng không còn lạnh lùng gọi cô bằng họ tên đầy đủ nữa sao. Nhưng Lâm Chi Hiệu là một người như vậy, luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà người khác đối xử với cô và quên đi những điều tồi tệ của họ trong nháy mắt.
Thế nên đối với “cựu tình địch” Cao Hy ngày nào, lúc này gọi cô hai tiếng “Hiệu Hiệu” liền khiến Lâm Chi Hiệu cảm động không thôi, nhanh chóng đáp lời:
“Tôi chỉ vô tình bị ngã thôi, xui xẻo lại bị bong gân…”
Cô cũng không nói mình là chân tay hậu đậu, tự giẫm vào váy của mình mà ngã sấp mặt, như thế thì quá mất mặt rồi. Ai ngờ Cao Hy lại quay sang nhìn Cố Ngụy, cau mày lên giọng:
“Cố Ngụy, anh chăm sóc vợ kiểu gì thế? Vừa đi tuần trăng mật liền bị thương?”
Nghiêm Bỉnh Quân thấy thế cũng hùa theo:
“Đúng rồi Cố Ngụy! Vừa mới rước nàng dâu về nhà đã khiến cô ấy ngã bong gân, anh không sợ bố vợ rút gân anh à?”
Cố Ngụy bị hai người trái phải tấn công, bên trách mắng bên hỏi tội thì bất lực không biết nói thế nào. Trước đây bọn họ cũng không ai (dám) trêu chọc anh như vậy, hiện tại có Hiệu Hiệu bên cạnh lại muốn mang anh ra làm trò tiêu khiển à?
Vừa lúc đó bác sĩ Đỗ cũng từ đâu đi tới, vẻ mặt đang từ vui mừng liền chuyển sang lo lắng khi nhìn chân và cái nạng của Lâm Chi Hiệu:
“Chị dâu? Chị bị sao thế? Bị thương à?”
Lâm Chi Hiệu chưa kịp nói, Cố Ngụy chưa kịp giải thích thì Nghiêm Bỉnh Quân đã nhanh chóng cướp lời:
“Cố Ngụy chứ ai, đưa vợ đi chơi kiểu gì khi đi 2 chân khi về thành 3 chân luôn rồi!”
Cao Hy nghe vậy thì quanh sang một bên mím môi nhịn cười, còn Cố Ngụy mặt đen như đít nồi khi bị Tiểu Đỗ ném cho ánh nhìn trách móc:
“Anh, sao anh không cẩn thận gì thế? Sao lại để chị dâu bị thương?”
Lâm Chi Hiệu thấy anh chồng đáng thương của mình bị tổng tấn công dồn dập thì vội vàng bước lên chắn trước mặt anh như để bảo vệ:
“Không phải, là tôi tự giẫm vào váy nên ngã thôi, không phải do bác sĩ Cố…”
Mọi người đứng đó, bao gồm cả Cố Ngụy, không nhịn được mà đều bật cười vì dáng vẻ bối rối của Lâm Chi Hiệu. Cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu như muốn hỏi “sao mọi người lại cười?”
Cố Ngụy vươn tay vuốt tóc Lâm Chi Hiệu, ánh mắt tràn đầy sự nuông chiều:
“Bọn họ trêu thôi, em đừng tưởng thật.”
Nghiêm Bỉnh Quân thấy bầu không khí bắt đầu “ngược cẩu” tới nơi thì hắng giọng:
“Thôi được rồi, chuyện vợ chồng người ta, chúng ta đừng nhúng tay vào nữa.”
Nói rồi anh quay sang Cố Ngụy:
“Buổi trưa cùng ăn bữa cơm chứ?”
Cố Ngụy liếc nhìn Lâm Chi Hiệu:
“Xin lỗi nhưng trưa tôi với Hiệu Hiệu về nhà, cô ấy cần nghỉ ngơi. Đợi Hiệu Hiệu khỏe tôi sẽ mời mọi người một bữa tối thịnh soạn.”
“Nhớ đừng quên đấy!”
Nói xong Cao Hy và Nghiêm Bỉnh Quân đều tạm biệt rời đi, Tiểu Đỗ cũng bị y tá gọi đi hỗ trợ rồi. Lâm Chi Hiệu lúc này quay sang hỏi Cố Ngụy với vẻ thần bí:
“Bác sĩ Cố, em thấy cả bác sĩ Cao và bác sĩ Nghiêm đều rất tài giỏi…”
“Ừ?”
Cố Ngụy chưa hiểu mạch suy nghĩ của cô vợ nhỏ mình đang đi theo chiều hướng nào, chỉ gật đầu chờ đợi. Lâm Chi Hiệu hào hứng chia sẻ những suy đoán và quan sát của mình:
“Trước đây em nghĩ bác sĩ Nghiêm có vẻ quan tâm đến bác sĩ Gao, nhưng bây giờ cảm thấy bác sĩ Nghiêm có vẻ là yêu đơn phương bác sĩ Cao nha…”
Cố Ngụy gật đầu đồng ý, lần này trở lại, anh cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút thay đổi:
“Cũng có thể… Nếu hai người họ đến với nhau được thì thật tốt.”
“Ừ, thật là tốt!”
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lâm Chi Hiệu, cô vui vẻ túm tai bác sĩ Cố lắc mạnh:
“Bác sĩ Cố, sao anh không làm mai mối giúp hai người họ?”
Cố Ngụy nhìn cô, bất lực lắc lắc đầu. Bảo anh đi mai mối cho người khác đã là điều khó tưởng tượng, còn là mai mối cho Cao Hy với Nghiêm Bỉnh Quân, cô vợ nhỏ của anh trong đầu toàn những suy nghĩ quỷ quái gì vậy. Nhưng anh không nói ra (Cố Ngụy anh đẹp nhưng không ngốc nha), chỉ lắc đầu tỏ ý không cần thiết:
“Không cần đâu! Nếu họ có duyên, chắc chắn sẽ thành đôi!”
“Tại sao?”
Lâm Chi Hiệu không biết tại sao Cố Ngụy lại chắc chắn như vậy.
“Bởi vì họ rất hợp nhau.”
Ngoài duyên số thì sự hấp dẫn về tính cách của nhau chính là lý do quan trọng nhất khiến hai người có thể sánh bước bên nhau. Cũng giống như anh ấy và Lâm Chi Hiệu, họ là hai người rất khác nhau như ở hai thế giới, nhưng lại rất hợp nhau, vì vậy định mệnh của họ là phải ở bên nhau.