Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 11: Kế hoạch tuần trăng mật của Dư Sinh phu phụ

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 11: Để bù đắp cho Lâm Chi Hiệu, Cố Ngụy liền xin nghỉ phép và lập kế hoạch tuần trăng mật của hai người, bắt đầu bằng việc…đi chợ mua rau.

  • Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 1: Lời thề hôn lễ Cố Ngụy – Lâm Chi Hiệu

Sáng hôm sau, Lâm Chi Hiệu thức dậy với tư thế không khác ngày hôm qua là mấy, vẫn là bị Cố Ngụy coi như gối ôm hình người mà khóa chặt trong lòng không buông. Nhưng đã có kinh nghiệm từ trước, lần này Lâm Chi Hiệu không ngây thơ nằm yên nữa mà bắt đầu ngọ ngoạy, xoay bên nọ giãy bên kia, đến khi người bên cạnh phải bất bình hừ một tiếng: “Vợ à, sáng sớm em đã quậy gì thế?”

Lâm Chi Hiệu ngước đầu lên, thấy Cố Ngụy không hề mở mắt, chỉ có hai hàng chân mày nhướn lên thể hiện sự không đồng tình với việc cô muốn trốn khỏi vòng tay anh: “Không phải chứ bác sĩ Cố, anh thật sự coi em là gối ôm đấy à? Ôm cả đêm đến mức em đau lưng rồi này..”

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 11: Kế hoạch tuần trăng mật của Dư Sinh phu phụ

Cố Ngụy thực sự coi Lâm Chi Hiệu là gối ôm hình người. (Ảnh: Internet)

Lần này thì Cố Ngụy mở mắt, đôi mắt dài của anh hơi nheo lại khiến Lâm Chi Hiệu cảm nhận được chút nguy hiểm: “Vợ à, sao em lại gọi bác sĩ Cố nữa?”. Vừa hỏi cánh tay anh vừa siết chặt eo cô, đề phòng con mèo nhỏ này muốn chạy trốn.

Lâm Chi Hiệu bị kéo sát vào lồng ngực Cố Ngụy khiến tiếng cười của cô cũng bị che mất: “Được rồi, được rồi, chồng ơi!”

“Vợ à~”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp, chớp chớp, rồi Lâm Chi Hiệu không nhịn được phải phì cười: “Sến quá đi mất, không thể chịu được!”.

Cố Ngụy giả vờ hờn dỗi bĩu môi: “Em chê chồng em đấy à?”

Cô vươn tay nhéo nhéo vành tai anh, vừa cười vừa dỗ dành: “Được rồi, nếu anh muốn em nấu đồ ăn sáng cho anh thì mau buông tay ra đi!”

“Không cần, anh không đói!”

Vừa nói Cố Ngụy tiếp tục vươn tay ôm chặt Lâm Chi Hiệu, vùi đầu vào tóc cô. Lâm Chi Hiệu cảm thấy khó hiểu, người ta vẫn nói “hôn nhân là mồ chôn của tình yêu” mà tại sao bác sĩ Cố lúc kết hôn rồi lại còn lãng mạn hơn cả lúc mới yêu vậy? Nhưng cô cũng không hề phản đối, có người chồng yêu mình như vậy cầu còn chẳng được ấy chứ.

Vậy là hai người tiếp tục nằm trên giường, Lâm Chi Hiệu tựa đầu vào ngực Cố Ngụy, lắng nghe tiếng tim đập chậm rãi, bình tĩnh của anh, cảm nhận những ngón tay lơ đãng vuốt nhẹ trên tóc mình. Đang lúc Lâm Chi Hiệu cảm thấy mình sẽ chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa thì Cố Ngụy lên tiếng:

“Hiệu Hiệu…”

“Hhmm?”

“Chúng ta vừa mới kết hôn, nên lập kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật chứ nhỉ?”

Lâm Chi Hiệu chưa bao giờ nghĩ về tuần trăng mật của hai người họ sẽ như thế nào. Dù là khi yêu, khi cưới, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến. Không phải Lâm Chi Hiệu không thích hưởng tuần trăng mật hay cô không đủ lãng mạn để tưởng tượng về một chuyến du lịch ngọt ngào của hai người. Mà vì có thích đến mấy, có tưởng tượng hay đến mấy, cô vẫn dễ dàng bị hiện thực đánh bại. Bởi vì bác sĩ Cố rất bận, nghề nghiệp đặc thù luôn đặt trách nhiệm cứu chữa người bệnh lên trên hết…

Là vợ của anh ấy, Lâm Chi Hiệu đương nhiên hiểu rõ điều đó, nên cô đã chấp nhận hi sinh lợi ích cá nhân, hi sinh sở thích của mình để ủng hộ công việc của Cố Ngụy. Trước đây khi cô “bịa chuyện” với người môi giới nhà đất cũng không hoàn toàn là nói dối, nghề bác sĩ là nghề vừa khó vừa khổ, nhưng cũng là nghề cao quý nhất, nên bác sĩ Cố chính là người đàn ông tuyệt vời nhất trong lòng cô.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 11: Kế hoạch tuần trăng mật của Dư Sinh phu phụ

Đối với Lâm Chi Hiệu, bác sĩ Cố luôn là người hùng của cô. (Ảnh: Internet)

Tuy nhiên chấp nhận hi sinh là một chuyện, còn việc hưởng tuần trăng mật lãng mạn của cặp đôi mới cưới vẫn là niềm ao ước rất lớn của Lâm Chi Hiệu. Bởi vậy khi nghe bác sĩ Cố đề xuất kế hoạch hẹn hò, cô thật sự rất vui, rất phấn khích.

“Nhưng…anh có thời gian để đi sao?”

“Đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này anh sẽ tập trung ở bên em. Bệnh viện vừa có thêm hai bác sĩ phẫu thuật cấp tỉnh, cho nên trong thời gian này anh sẽ khá thoải mái. Anh cũng xin nghỉ phép rồi, yên tâm!”

“Ah, thật là tốt quá!” Lâm Chi Hiệu đột nhiên nhào vào vòng tay Cố Ngụy, ôm cổ anh đung đưa qua lại đầy phấn khích

“Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày mai?” Lâm Chi Hiệu không thể chờ đợi.

“Được, đều nghe em!”

Cố Ngụy cảm thấy mặc dù Lâm Chi Hiệu đã kết hôn với anh thì cô vẫn giống như một đứa trẻ. Trước đây cũng vậy, bây giờ vẫn thế, và anh cũng luôn thích một Lâm Chi Hiệu không bao giờ thay đổi, mãi mãi là mặt trời nhỏ của anh.

Cố Ngụy vươn tay mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một danh sách đưa cho Lâm Chi Hiệu:

“Đây là danh sách các cuộc hẹn hò của chúng ta, em xem muốn thêm gì nữa…”

Lâm Chi Hiệu không ngờ rằng Cố Ngụy đã chuẩn bị tốt đến mức anh ấy thậm chí còn lập hẳn một danh sách chi tiết đến vậy. Cô hào hứng mở ra xem, trên đó có viết một dòng chữ in hoa cực lớn, “Kế hoạch cho chuyến đi trăng mật của Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu!”

“Ahahaha!” Lâm Chi Hiệu bật cười khi nhìn thấy dòng chữ này: “Bác sĩ Cố, anh lãng mạn đúng kiểu lão cán bộ!”

Cố Ngụy cau mày, có vẻ không hài lòng với cách mô tả như vậy.

“Đi công viên, đu quay?”

“Mua sắm? Mua cho vợ một bộ váy.”

“Xem phim? Vợ tôi chọn phim.”

“Ăn lẩu? Ăn đồ tây? Vợ chọn.”

Có hàng tá việc nhỏ trong danh sách, mỗi thứ đều có trước một số việc nhỏ mà Cố Ngụy có thể nghĩ ra, đằng sau đó là một dấu chấm hỏi thể hiện quyết định cuối cùng sẽ là của Lâm Chi Hiệu. Phía dưới còn có dòng “…” và ghi chú “Hiệu Hiệu có thể bổ sung thêm”

Lâm Chi Hiệu thoạt nghĩ hơi buồn cười, đọc tới đâu cười khúc khích tới đó. Nhưng cuối cùng cô lại cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm động và sự ấm áp, mũi có chút cay cay. Kế hoạch hẹn hò của Cố Ngụy đều là những việc đơn giản, không có chuyến du lịch hoành tráng, bữa ăn tối lãng mạn hay du thuyền, máy bay gì cả… Anh ấy chỉ liệt kê ra những việc làm mà anh nghĩ Lâm Chi Hiệu sẽ thích. Điều này có vẻ như đang bắt chước bước thư cô từng viết cho thầy Lâm trước đây: 100 điều muốn làm với cha mình. Hóa ra điều này cũng nằm trong suy nghĩ của anh.

Lâm Chi Hiệu chợt nhận ra mình may mắn biết bao khi gặp được Cố Ngụy và kết hôn với anh, một người chồng tốt và hoàn hảo như vậy ai cũng mong ước có được, nhưng tiếc quá, anh ấy là của một mình cô mất rồi.

“Bác sĩ Cố, ngày mai chúng ta đi công viên chơi nhé?” Lâm Chi Hiệu luôn mơ ước một ngày có thể cùng người mình thích đi vòng quay khổng lồ, rồi khi vòng quay lên tới điểm cao nhất, bọn họ sẽ nắm tay nhau ngắm nhìn thế giới, thật sự rất lãng mạn.

“Được.” Vì đó là thứ mà Lâm Chi Hiệu thích, anh sẽ đi cùng cô làm tất cả. “Còn gì nữa?”

“Ừm, buổi tối xem phim. Nhưng chúng ta không đến rạp chiếu phim, chúng ta trở về xem ở nhà, chiếu màn hình lên toàn bộ bức tường phòng khách, chúng ta ngồi ở sofa!”

Cố Ngụy vòng tay ôm Lâm Chi Hiệu, mỉm cười gật đầu. Chỉ cần hai người họ ở cùng nhau, ngày nào cũng là trăng mật ngọt ngào.

Một lúc sau, ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua rèm cửa, Cố Ngụy lúc này mới đứng dậy, dùng giọng điệu như diễn kịch, vai một ông lão và nói với Lâm Chi Hiệu: “Lão bà, lát nữa chúng ta cùng đi chợ mua rau được không?”

Lâm Chi Hiệu mỉm cười, cùng diễn với anh: “Được được, lão công, ông muốn ăn gì?”

“Miễn là lão bà nấu, món gì cũng ngon!”


Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu nắm tay nhau đi bộ vào trong chợ.

Trước khi bước vào cổng chợ, hai người đã thấy rất khung cảnh tấp nập người qua người lại, tiếng rao bán, tiếng trả giá, tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt. Cố Hiệu phu phụ hai người thuận theo đám đông mà đi vào chợ rau, nhìn thấy từng sạp từng sạp rau xanh, quả chín bóng mượt mướt mắt vô cùng.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 11: Kế hoạch tuần trăng mật của Dư Sinh phu phụ

Cố Hiệu phu phụ dắt nhau đi chợ mua rau. (Ảnh: Internet)

Cảnh tượng trước mắt thực sự quá rực rỡ đối với Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu. Lâm Chi Hiệu tuy là con gái nhưng có một người mẹ đảm đang quán xuyến gia sự trên cả hoàn mỹ như mẹ Lý thì cô có đi chợ cũng chỉ mua vài thứ lông gà vỏ tỏi mà thôi. Còn Cố Ngụy, bố mẹ anh đều là bác sĩ, có khi cả tháng mới cùng nhau ăn một bữa cơm thì làm gì có chuyện đi chợ bao giờ.

Đứng trong chợ rau, hai người chết lặng khi nhìn thấy đủ thứ món ngon từ núi rừng, ngũ cốc, rau củ quả, không biết mua gì?

“Kìa hai anh em mua gì cho dì nào!” Một cô bán hàng tầm ngoài 50 tuổi chào đón họ một cách niềm nở.

Lâm Chi Hiệu nhìn thấy dì đang cầm trên tay mớ rau xanh mướt: “Cái này tự trồng, không dùng thuốc trừ sâu. Mới nhổ từ ruộng hồi sáng mà tươi lắm!”

Thấy dì rất nhiệt tình, Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu cũng rất hợp tác bước đến quầy rau, nhìn ngắm một chút. Cố Ngụy chỉ vào vài món bày trên quầy rồi nói: “Dì lấy giúp cháu mấy thứ này nhé!”

Thấy là “khách hàng lớn” dì càng nhiệt tình chào hỏi: “Nhìn hai đứa giống nhau quá, đẹp trai xinh gái, bố mẹ đẻ khéo ghê!”

“Anh em?” Cố Ngụy, Lâm Chi Hiệu nhìn nhau không nhịn được cười. Dì vừa lấy rau cho vào túi vừa nhiệt tình tiếp chuyện Cố Ngụy: “Này con trai, con có người yêu chưa? Nhà dì có cô cháu gái xinh lắm, vừa ngoan hiền vừa khéo léo…”

Lâm Chi Hiệu trực tiếp đỡ trán, bác sĩ Cố đúng là có vận đào hoa, ở bệnh viện thì có người nhà bệnh nhân muốn gả con gái cho anh, đi chợ mua rau thì có dì bán hàng muốn giới thiệu cháu gái cho anh. Lâm Chi Hiệu đôi khi không hiểu kiếp trước mình tu kiểu gì mà kiếp này lại cướp được Cố Ngụy của bọn họ.

Cố Ngụy cầm tiền đưa cho dì, không nhanh không chậm mà trả lời: “Bên đây chính là vợ cháu!”

Dì bán hàng nghe vậy thì ngạc nhiên một chút, lập đổi lời: “Ồ, ta vừa rồi nói, hai người nhìn giống nhau ghê, đúng là có tướng phu thê có khác!”

Cố Ngụy một tay cầm túi rau, một tay nắm tay Lâm Chi Hiệu, gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ấy sinh ra đã định sẵn là vợ cháu mà!”. Lâm Chi Hiệu đỏ mặt huých nhẹ vào bên sườn anh còn dì bán hàng che miệng cười khúc khích, các cặp vợ chồng son đúng thật là lãng mạn quá.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *