Gió Nam Hiểu Lòng Tôi ngoại truyện 1: Phó Vân Thâm thích “ăn giấm”. Đối với những người xuất hiện xung quanh Chu Cựu, Phó Vân Thâm luôn có mức nhạy cảm cực kỳ đáng ngạc nhiên. Quan điểm của anh là đàn ông phải đề phòng mà phụ nữ càng phải đề phòng hơn.
*Ăn giấm: Ghen tuông
Đối với những người xuất hiện xung quanh Chu Cựu, Phó Vân Thâm luôn có mức nhạy cảm cực kỳ đáng ngạc nhiên.
“Trưởng khoa ở bệnh viện em đã thay đổi rồi sao? Lão trưởng khoa đầu trọc trước đây đâu rồi?”
“Ừm, đổi người rồi. Trưởng khoa hiện tại rất ôn hòa, giọng nói rất dễ nghe.”
Chu Cựu buồn ngủ híp mắt, mơ màng bổ sung một câu:
“Còn nữa, trường khoa cũ không bị trọc!”
“Ở bệnh viện các em tuyển nhân viên không dựa trên trình độ y khoa à? Tại sao lại quan tâm đến ngoại hình? Anh thấy trưởng khoa trước đây khá tốt bụng và vui vẻ. Giọng nói của ông ấy rất to, nói câu nào cả khoa đều nghe rõ câu đó, bệnh nhân cũng biết rõ tình trạng của mình hơn, sao lại phải đổi người?”
Phó Vân Thâm vẫn lẩm bẩm đầy bất mãn trong khi ôm Chu Cựu vào lòng, một tay lơ đãng vỗ nhẹ bên vai như ru em bé ngủ, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đùa nghịch.
“Lão trưởng khoa đương nhiên rất tốt, nhưng ông ấy đã sang Mỹ tu nghiệp rồi…”
Tuy buồn ngủ nhưng Chu Cựu vẫn kiên nhẫn trả lời. Phó Vân Thâm nghe vậy hừ một tiếng:
“Hy vọng ông ấy học sớm về sớm để tiếp quản công việc, cống hiến cho đất nước.”
Phó Vân Thâm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
“À, nhân tiện, anh thấy y tá trưởng ở khoa em cũng thay đổi. Tại sao cô y tá trưởng già tốt bụng lại đi rồi?”
“Sao vậy? Y tá trưởng mới còn trẻ, xinh đẹp, dáng người rất đẹp, cô ấy cũng rất nghiêm túc trong công việc, không phải tốt sao?”
Chu Cựu chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, xoay đầu ngước lên nhìn anh:
“Nói mới để ý, Phó Vân Thâm, mắt anh toàn soi mói những cái gì vậy? Đến bệnh viện gặp em mà anh biết cả trưởng khoa lẫn y tá chỗ em thay đổi như thế nào? Có vẻ mắt anh không hề nhàn rỗi nhỉ? Ngắm được bao nhiêu em gái rồi?”
“Này, em đang nói gì thế? Sao anh cảm thấy sao lưng hơi lạnh nhỉ?”
Phó Vân Thâm nở một nụ cười hồn nhiên, còn làm bộ kéo chăn trùm qua vai, thuận tiện bọc cả Chu Cựu vào lòng mình. Chu Cựu cười khúc khích khi bị Phó Vân Thâm bọc như cái bánh bao trong chăn nhưng vẫn cố vùng vẫy thoát ra, nhìn anh chằm chằm đầy vẻ dò xét:
“Anh đã nhìn chằm chằm vào y tá trưởng trẻ trung xinh đẹp của khoa em à? Hả? Phó Vân Thâm? Anh còn muốn ngắm nhìn các cô gái trẻ đẹp sao?”
Chu Cựu vừa nói vừa nhéo má Phó Vân Thâm. Phó Vân Thâm không dám trốn tránh, đành phải giả bộ đau khổ cầu xin tha thứ:
“Trong nhà có một lão bà lợi hại như vậy, anh sao dám tơ tưởng gì khác chứ. Anh là sợ bác sĩ Chu ra bên ngoài sẽ bị phân tâm, quên mất người bạn trai tội nghiệp này vẫn luôn ở nhà chờ em…”
“Anh đang nói bậy gì thế!”
Chu Cựu bật cười, lật tay xoa xoa hai chiếc má phúng phính của Phó Vân Thâm vừa bị chính mình nhéo đến ửng hồng:
“Còn nữa, tại sao anh lại ghen tị với con gái như vậy? Chẳng lẽ anh rơi vào thùng giấm rồi bị ngâm thành con giấm luôn rồi sao?”
Phó Vân Thâm cọ cọ má vào tay Chu Cựu, thở dài thườn thượt:
“Thế giới bây giờ rất phức tạp. Đàn ông phải đề phòng, phụ nữ càng phải đề phòng hơn. Than ôi, có bạn gái xinh đẹp tài giỏi như bác sĩ Chu, thực sự là khó khăn đối với tôi mà.”
Chu Cựu bị chọc đến phì cười, rướn người hôn nhẹ lên má Phó Vân Thâm:
“Chà, Vân Thâm của chúng ta thật sự vất vả rồi!”
“Đúng vậy, thật sự rất vất vả. Ccho nên tôi cần bác sĩ Chu an ủi một chút.”
Phó Vân Thâm chưa nói xong đã xoay người, đè Chu Cựu xuống dưới thân mình. Chu Cựu không kịp phản ứng, chỉ có thể kinh ngạc hô lên một tiếng “Á”, đã bị cả người lẫn chăn trùm lên.
“Phó Vân Thâm, anh dài dòng như vậy chỉ nhằm mục đích này chứ gì?”
Chu Cựu tức giận nhéo nhéo eo bạn trai: “Cả ngày đều nghĩ chuyện không đứng đắn!”
“Đâu có, cả ngày anh chỉ nghĩ tới bác sĩ Chu, nói thế chẳng lẽ bác sĩ Chu không đứng đắn sao. Không đúng, bác sĩ Chu rất xinh đẹp, rất dễ thương, rất dịu dàng và có dáng người đẹp. Chà, nếu cô ấy không mặc quần áo thì còn đẹp hơn thế nữa…”
“Anh thôi đi, đừng tưởng mấy lời hoa mỹ đấy mà dụ được em, đồ háo sắc…”
Chu Cựu đang định nhéo mặt Phó Vân Thâm một lần nữa, nhưng anh đã nhanh tay hơn đè cô xuống giường, không thể cử động.
“Được rồi, vậy mời bác sĩ Chu dạy thêm cho anh nhé!”
“Dạy cái gì?”
“Dạy anh cách dụ dỗ em lên giường.”
Lời chỉ dẫn tha thiết này khiến Chu Cựu đau hết cả lưng, nhưng Phó Vân Thâm lại tỏ ra rất sảng khoái.
“Xem ra chỉ có Chu bác sĩ thực tế giảng dạy mới có thể giúp anh tiến bộ nhanh chóng, cảm ơn em!”
Phó Vân Thâm nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Cựu rồi thỏa mãn ôm cô vào lòng, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, khi Chu Cựu tới bệnh viện liền phát hiện có một người quen cũ.
“Sư huynh? Sao anh lại ở đây?”
“Chà, có lẽ là vì anh không thể kiềm chế được tấm lòng nhiệt huyết muốn trở về xây dựng quê hương của mình?”
Chu Cựu rất vui mừng được gặp lại Quý Tư Lãng, hiện tại anh ấy cũng ở cùng bệnh viện với cô, sau này hai người có thể chăm sóc lẫn nhau trong công việc.
Buổi trưa, Chu Cựu đãi Quý Tư Lãng một bữa cơm đơn giản để mừng sư huynh tu nghiệp trở về cống hiến cho tổ quốc, xây dựng quê hương.
“Khi nói đến tình yêu gia đình và sự cống hiến, không ai có thể so sánh với em, Chu Cựu. Khi có cơ hội tốt như vậy ở Heidelberg, em lại kiên quyết quay trở lại Thượng Hải.” Quý Tư Lãng nói.
“Em nhớ bà nội. Bà nội đã già và cần được chăm sóc.” Chu Cựu nói.
“Chà, anh nghĩ còn nhiều lý do hơn thế nữa. Phó Vân Thâm về trước phải không?”
“A, Vân Thâm…”
Chu Cựu hơi xấu hổ cúi đầu:
“Phòng thí nghiệm của công ty cần anh ấy, anh ấy trở về là chuyện bình thường.”
“Anh đoán là ngay khi anh ấy trở về Thượng Hải, tâm hồn của em dường như không còn ở Heidelberg nữa? Em mỗi ngày đều bị phân tâm, liên tục mở điện thoại để kiểm tra vé máy bay.” Quý Tư Lãng nửa đùa nửa thật nói.
“Em thực sự thích cậu ấy sao? Phó Vân Thâm thực sự tốt như vậy?”
“Đúng vậy sư huynh, anh ấy rất tốt, chúng em đã trải qua bao khó khăn mới có thể ở bên nhau, em thực sự rất quý trọng anh ấy.”
“Anh biết, anh biết, chỉ là mẹ cậu ấy… Anh lo lắng em sẽ bị thương.”
Quý Tư Lãng ngừng một chút rồi nói: “Đừng ép buộc chính mình.”
“Ừm, em biết, Vân Thâm cũng biết, hai chúng em sẽ cố gắng.”
Chu Cựu chỉ vào đĩa salad trước mặt để đổi chủ đề:
“Sư huynh, vừa ăn vừa nói chuyện sẽ khó tiêu. Hãy thử món này đi, rất ngon đấy.”
Khi Phó Vân Thâm biết Quý Tư Lãng quay về, còn làm chung khoa với Chu Cựu thì giống như có chuông báo động phòng không cấp 12 vang lên inh ỏi trong đầu.
“Tại sao anh ấy lại quay về? Anh ấy không phải ở Heidelberg sao?”
Chu Cựu vừa về nhà, Phó Vân Thâm đã không nhịn được mà quấn lấy cô hỏi dồn.
“Sư huynh nói chuyên ngành của anh ấy ở Trung Quốc vẫn còn khá mới, anh ấy có thể về Trung Quốc thăm dò và phát triển lĩnh vực này.”
Giọng nói của Chu Cựu mang đầy sự ngưỡng mộ:
“Sư huynh có thể nói là người đi đầu, thật sự rất giỏi!”
“Đúng vậy, anh ấy đúng là rất giống người đứng đầu.”
Phó Vân Thâm nói với giọng chua chát. Chu Cựu nghe vậy thì quay qua nhìn anh, ánh mắt nheo lại với vẻ trêu chọc:
“Ai nha? Cô dâu nhỏ nhà ai đây, sao lại ở đây ăn giấm thế này?”
Chu Cựu chọc chọc đôi má phồng lên của Phó Vân Thâm, cười khúc khích.
“Là của Chu Cựu đại gia”
Phó Vân Thâm tóm lấy bàn tay đang trêu chọc mình, kéo cô lại gần rồi cúi đầu hôn. Nụ hôn luôn là cách giao tiếp tốt nhất giữa những người yêu nhau. Chu Cựu cũng rất phối hợp, vòng tay lên ôm cổ Phó Vân Thâm, để anh bế mình vào phòng.
Nhưng dù rất tin tưởng Chu Cựu thì Phó Vân Thâm vẫn không thôi lo lắng. Sau khi làm xong công việc ở công ty, Phó Vân Thâm nhanh chóng mang theo cà phê và bánh ngọt đến bệnh viện.
“Ồ, là bạn trai của bác sĩ Chu đây mà!”
“Bạn trai của bác sĩ Chu không chỉ đẹp trai mà còn rất hào phóng, anh ấy luôn mua trà chiều cho chúng tôi. Bác sĩ Chu thực sự rất may mắn.”
“Khi nào tôi mới có thể tìm được bạn trai như bác sĩ Chu, thật ngưỡng mộ hai người.”
Các y tá, bác sĩ đều tụ tập ở khu vực chờ để uống café, ăn bánh ngọt và khen ngợi Phó Vân Thâm khiến gương mặt Phó tổng vui vẻ tới mức nở hoa. Chu Cựu đứng bên cạnh không chịu được sự trêu chọc của đồng nghiệp, xấu hổ kéo Phó Vân Thâm sang một bên:
“Phó tổng, anh lúc nào cũng phải gây chú ý vậy sao? Quá cao ngạo, thật xấu hổ.”
“Bạn trai của em xuất sắc như vậy, không nên khoe khoang sao?”
Phó Vân Thâm hất má, hưởng thụ bốn phương khen ngợi. Chu Cựu nhìn vẻ mặt đắc ý của anh thì không nhịn được cười, bất lực gật đầu:
“Đúng đúng, em thật là may mắn khi có bạn trai xuất sắc như vậy, đúng là phước 3 đời mà.”
Chu Cựu bắt chước giọng điệu khen ngợi của đồng nghiệp xung quanh cùng ánh mắt ngưỡng mộ khiến Phó Vân Thâm càng được nước lấn tới, cúi sát về phía cô, hạ giọng thì thầm:
“Nếu vậy, bác sĩ Chu nên bày tỏ một chút lòng biết ơn chứ?”
“Này, đây là bệnh viện, anh định làm gì…”
Nhìn vẻ mặt có chút hốt hoảng lại ngượng ngùng của bạn gái, Phó Vân Thâm nhếch miệng cười xấu xa:
“Anh chỉ muốn nghe lời cảm ơn của bác sĩ Chu thôi, đâu có ý gì khác. Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Chu Cựu biết mình bị trêu chọc thì lườm anh kèm một cái cấu nhẹ vào eo khiến Phó Vân Thâm phải rụt người lại. Nghe thấy vài tiếng cười khúc khích của mấy nữ y tá đang hóng chuyện phía sau, Phó Vân Thâm liền hắng giọng, đổi chủ đề:
“Hửm, sao không thấy sư huynh của em đâu cả, anh ta chuyển khoa khác rồi sao?”
Phó Vân Thâm nhìn trái nhìn phải, giả vờ hỏi một cách vu vơ. Chu Cựu lại không biết ý đồ của anh chắc:
“Biết ngay anh đến bệnh viện có ý đồ xấu. Buổi sáng sư huynh phải phẫu thuật, chắc phải 1-2 tiếng nữa mới xong.”
“Sao anh lại có ý đồ xấu được chứ, bác sĩ Chu, sao em lại nghĩ anh như vậy? Thay mặt quần chúng nhân dân, anh đến đây để gửi lời cảm ơn sâu sắc đến những tài năng y tế của chúng ta đã trở về để cống hiến sức mình cho tổ quốc!”
Chu Cựu lười vạch trần cái miệng lươn lẹo của Phó Vân Thâm, chỉ liếc anh một cái để anh bớt bớt lại:
“Được rồi, em vẫn còn một số bệnh nhân cần thăm khám, anh ngoan ngoãn đợi ở đây, lát sẽ mời anh ăn trưa để cảm ơn bữa café hôm nay nhé.”
“Được, bác sĩ Chu cứ đi làm việc, anh sẽ ngoan ngoãn ngồi đây chờ em.”
Sau khi Chu Cựu rời đi, Phó Vân Thâm chào các bác sĩ khác trong khoa rồi bước ra ngoài khuôn viên bệnh viện.
Lúc này, Tri Tri tình cờ đi tới.
“Vân Thâm…”
Phó Vân Thâm quay lại, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô:
“Tri Tri, em cũng làm việc ở đây à?”
“Ừ, đúng vậy. Thực ra em đã làm việc ở bệnh viện này rất lâu rồi.” Tri Tri nói.
Phó Vân Thâm cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể cười nói:
“Xem ra bệnh viện này quả thực rất giỏi, tuyển dụng tất cả nhân tài y tế xung quanh tôi tới làm việc.”
Tri Tri im lặng một lúc rồi mới nói: “Vậy Vân Thâm, anh thấy khỏe hơn chưa?”
Phó Vân Thâm gật đầu:
“Anh khỏe rồi. Nhìn này, không phải anh đã thể đi và nhảy được hay sao”
“Vậy thì tốt quá.”
Nói tới đây bất giác khóe mắt Tri Tri đỏ lên:
“Nhưng nếu… người giúp anh khỏe lại là em… Tại sao không thể là em?”
Phó Vân Thâm lấy khăn giấy từ trong túi áo, đưa cho Tri Tri cùng tiếng thở dài:
“Tri Tri, vốn anh còn tưởng rằng không ai có thể làm được, trên đời này không có ai có thể cứu được anh nữa. Không phải mẹ anh, không phải anh trai, không phải em. Thậm chí anh nghĩ Chu Cựu cũng không làm được… Nhưng hóa ra Chu Cựu có thể, cô ấy thực sự đã cứu sống anh, chữa khỏi cho anh. Có lẽ ngay từ đầu có một số việc đã định sẵn, giống như mỗi câu đố chỉ có 1 đáp án đúng, giống như 2 mảnh ghép chỉ có thể khớp với nhau, không thể nào khác được…”
“Em đã nghĩ chúng ta chỉ cần thời gian, nhưng thời gian càng trôi qua…” Chu Tri Tri nghẹn ngào không nói được nữa.
“Xin lỗi, Tri Tri…”
“Được rồi, em hiểu rồi. Anh không cần phải nói gì nữa, nếu anh không sao thì em cũng an tâm rồi”
Lúc này Phó Vân Thâm nhìn thấy Chu Cựu đang đi về phía sảnh bệnh viện, bên cạnh cô là Quý Tư Lãng vừa mới phẫu thuật xong, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
“Vân Thâm, nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, hãy nhớ là em luôn ở phía sau anh.”
Phó Vân Thâm không ngừng nhìn chằm chằm Chu Cựu cùng Quý Tư Lãng, lơ đãng hỏi lại:
“Hả, em nói gì?”
Tri Tri lắc đầu, vẻ mặt bất lực: “Không có gì, em phải đi làm việc rồi. Vân Thâm, tạm biệt.”
Khi ánh mắt anh ấy không bao giờ nhìn vào bạn, thì có những lời không cần phải nói nữa.
Buổi tối về đến nhà, Phó Vân Thâm nhanh chóng dán vào bên cạnh Chu Cựu, giống như một miếng keo dán khổng lồ. Một miếng keo dán có kích thước 1,81 mét.
“Làm sao vậy? Ăn giấm rồi?”
Chu Cựu đang nấu ăn, bị miếng keo dán hình người dính chặt từng bước thì bất đắc dĩ lên tiếng.
“Anh muốn thẩm vấn! Vì sao hôm nay em không chờ anh như đã hứa? Hả?”
“Em cũng muốn chờ anh, lại nhìn thấy anh còn bận an ủi mỹ nữ đang khóc, cảm thấy không nên quấy rầy nên đành phải rời đi trước.”
Phó Vân Thâm lập tức cảm thấy áy náy:
“Ồ, em nhìn thấy rồi à…”
“Đúng vậy, em tận mắt nhìn thấy.”
Chu Cựu nhấn mạnh từng chữ, xẻng xào rau cũng vang lên keng keng trên chảo.
“Anh không biết Tri Tri cũng làm ở bệnh viện này, chỉ là tình cờ nhìn thấy cô ấy và nói vài câu thôi.” Phó Vân Thâm ôm eo cô, nịnh nọt giải thích.
“Anh đã nói cái gì khiến bác sĩ Châu của chúng tôi phải khóc? Hả? Chắc là rất cảm động nhỉ?”
Chu Cựu không chịu bỏ cuộc, xoay người muốn thoát khỏi vòng tay Phó Vân Thâm. Phó Vân Thâm càng ôm chặt, tựa đầu vào vai Chu Cựu, cọ qua cọ lại như một chú cún lớn, giọng điệu làm nũng cực kỳ đáng thương:
“Đừng tức giận, anh và Tri Tri thật sự không có chuyện gì, anh thề.”
Chu Cựu vốn muốn giả vờ tức giận lâu một chút, chọc cho Phó Vân Thâm phải luống cuống lo lắng, bù lại những lần anh trêu chọc cô. Nhưng liếc nhìn đôi mắt cún con cầu xin tha thứ của đối phương, cô không nhịn được mà bật cười:
“Ai nha, có phải em quá hung dữ rồi không? Khiến Phó tổng của chúng ta sợ hãi như vậy?”
Cô vươn tay nựng nựng cằm anh, khiến Phó Vân Thâm chớp chớp mắt vui vẻ:
“Em không hiểu lầm? Không giận chứ?”
“Không giận, cũng không hiểu lầm gì cả. Em tin tưởng anh.”
Ngừng khoảng 2 giây, Chu Cựu tắt bếp, xoay người vòng tay ôm cổ Phó Vân Thâm:
“Lần trước hiểu lầm đã khiến em hối hận vì bỏ lỡ hai năm khó khăn của anh. Lần sau em sẽ không hiểu lầm anh nữa, em biết Vân Thâm rất yêu em.”
Phó Vân Thâm nghe vậy thì khóe mắt hơi đỏ lên, cúi xuống cọ cọ vào mũi cô cùng nụ cười hạnh phúc.
Nhưng bầu không khí ấm áp lãng mạn chỉ tồn tại 5 giây, ngay sau đó Chu Cựu giật mình “Á” một tiếng khi bị Phó Vân Thâm bế thốc lên:
“Anh làm gì vậy?”
“Không được, chú thỏ nhỏ từ bao giờ đã học được cách nói dối rồi!”
Phó Vân Thâm bế Chu Cựu ngồi xuống ghế sofa.
“Không được, cái này phải trừng phạt.”
Nói xong xoay người đè cô xuống nệm sofa mềm mại. Chu Cựu bị đè chân, hai tay bị nắm chặt không thể phản kháng, chỉ yếu ớt nói:
“Phó Vân Thâm, anh vừa rồi… sáng nay… không được, eo em vẫn còn hơi đau…”
“Lần này anh hứa sẽ nhẹ nhàng và chậm rãi hơn, chuyên tâm phục vụ bác sĩ Chu, được không?”
“Lần nào anh cũng nói thế…”
Nhưng chẳng bao lâu, Chu Cựu đã bị nụ hôn của Phó Vân Thâm nhấn chìm, không còn có thể nghĩ tới điều gì khác ngoài sự âu yếm dịu dàng của anh.
Sự tin tưởng giữa những người yêu nhau là nền tảng của tình yêu, nhưng đôi khi một chút chua chát có thể tạo thêm hương vị khác cho tình yêu thêm ngọt ngào.