Gió Nam Hiểu Lòng Tôi ngoại truyện 4: Chu Cựu nắm lấy bàn tay Phó Vân Thâm đang vuốt tóc mình, cảm nhận hơi ấm da thịt, mới xác định được đây là thực tại. Nhưng giấc mơ vừa rồi vẫn ám ảnh đến mức khiến Chu Cựu sợ hãi. Bởi vì cô đã nhìn thấy khuôn mặt một người trong giấc mơ đó. Anh ta có khuôn mặt giống Phó Vân Thâm, nhưng lại mặc trang phục cổ xưa.
Khi con người mệt mỏi, họ thường mơ mộng. Đặc biệt khi phải chăm sóc bệnh nhân ở cả bệnh viện lẫn khi về nhà, gần như bận rộn 24/7 khiến Chu Cựu càng thêm kiệt sức.
May mắn thay, bệnh nhân riêng của cô đã trở nên ngoan ngoãn và nghe lời, điều này khiến tinh thần bác sĩ Chu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Có thể ở bên cạnh Phó Vân Thâm, chăm sóc, an ủi anh khiến Chu Cựu cảm thấy rất hài lòng và an tâm. Chu Cựu có rất nhiều tình thương và ấm áp, cô sẵn sàng đem tất cả ra, nhét vào trong ngực Phó Vân Thâm. Chỉ là ngay từ đầu Phó Vân Thâm không muốn điều này, anh tắt đi sự ấm áp, chà đạp tình yêu dưới chân, giống như một kẻ châm biếm hoài nghi, ghét bỏ tất cả mọi người và mọi thứ anh nhìn thấy.
Trong số đó có Chu Cựu.
Bị đẩy ra xa như vậy thật đáng buồn, nhưng Chu Cựu lại càng đau lòng hơn, khi nhớ về khoảng thời gian ở Myanmar. Lúc đó dù rất khó khăn cực khổ, nhưng Phó Vân Thâm luôn vui vẻ như một bông hoa hướng dương cao lớn màu vàng, xinh đẹp và hào phóng, lặng lẽ chăm sóc cô, một chú thỏ nhỏ buồn bã và nhút nhát ngồi xổm dưới gốc hoa hướng dương tìm chỗ trú thân.
Nhưng bây giờ, bông hoa hướng dương đã héo, chỉ còn lại chiếc sào mỏng manh và đài hoa héo úa, trong đó không còn những hạt hướng dương đầy đặn nữa, chỉ còn một cái hố đen kịt tuyệt vọng.
Con thỏ nhỏ đã tốn rất nhiều công sức, dùng nhiều cách, đã rơi rất nhiều nước mắt để khiến bông hoa hướng dương từ từ cúi đầu, buông bỏ lòng tự trọng, mở rộng trái tim và chấp nhận sự quan tâm của chú thỏ nhỏ.
Phó Vân Thâm, người đã chấp nhận Chu Cựu, đã dần thu lại những chiếc gai sắc nhọn của mình và bắt đầu trở nên mềm mại, dịu dàng hơn, cũng thêm chút lạc quan và nghịch ngợm, giống như anh ấy ở Myanmar. Anh đã có động lực để chưa bệnh, vui vẻ hơn, nói đùa nhiều hơn, tuy không thể rực rỡ sắc màu như trước nhưng anh vẫn rất chăm chỉ để đáp lại sự chăm sóc của chú thỏ con. Anh muốn nhìn chú thỏ của mình được hạnh phúc.
Chỉ là gần đây Chu Cựu quá mệt mỏi, thân thể nhỏ bé của cô có lẽ không chịu nổi áp lực nặng nề của công việc, ban đêm luôn khó ngủ với những giấc mơ chập chờn.
Hằng đêm cô đều nằm mơ. Trong giấc mơ của cô có một thế giới xa lạ và thần bí, có tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng cãi vã, tiếng kiếm va chạm, thậm chí cả tiếng da thịt gãy vụn, nhưng cô không thể nhìn rõ, chỉ có thể chạy và bị vấp ngã rồi tiếp tục chạy trong bóng đêm hỗn loạn.
Chu Cựu cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một nỗi bi thương tột cùng, giống như đại dương vô tận luôn chực chờ nhấn chìm cô, nuốt chửng tâm hồn cô, giam cầm cô trong nỗi sợ hãi cùng cực…
“Ta muốn cứu người, cứu bệ hạ…”
Bệ hạ là ai và tại sao tôi lại muốn cứu ông ấy?
Chu Cựu đột nhiên mở mắt ra, trong lòng đau đớn như bị xé nát.
“Có chuyện gì vậy? Em mơ ác mộng sao?”
Phó Vân Thâm nằm bên cạnh quan tâm hỏi, bàn tay mềm mại ấm áp chạm lên má cô.
“Không có gì, không có gì…”
Chu Cựu nắm lấy bàn tay Phó Vân Thâm đang vuốt tóc mình, cảm nhận hơi ấm da thịt, mới xác định được đây là thực tại. Nhưng giấc mơ vừa rồi vẫn ám ảnh đến mức khiến Chu Cựu sợ hãi. Bởi vì cô đã nhìn thấy khuôn mặt một người trong giấc mơ đó. Anh ta có khuôn mặt giống Phó Vân Thâm, nhưng lại mặc trang phục cổ xưa:
“Cuối cùng thì nàng cũng đến rồi…”
Người đàn ông mỉm cười, sau đó từ từ ngã xuống và nhắm mắt lại. Chu Cựu không đến gần, cũng không cần kiểm tra hơi thở hay mạch đập của người đàn ông, nhưng nàng biết rõ ràng người đó đã chết. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng dâng trào trong lòng khiến Chu Cựu gần như không thở được, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, không thể lau đi.
“Bệ hạ…”
Cuối cùng Chu Cựu cũng nghe được chính mình thốt lên một tiếng đau đớn đến xé lòng. Nỗi đau ấy chân thực đến mức dù đã thoát khỏi giấc mơ, trái tim cô vẫn đau như bị bóp nghẹt, từng hơi thở đều chèn ép lồng ngực khiến cô hô hấp khó khăn.
Phó Vân Thâm chầm chậm đẩy người ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường rồi dang rộng cánh tay, ra hiệu cho Chu Cựu dựa vào lòng anh. Cô định từ chối vì lo cho sức khỏe của anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phó Vân Thâm, lại nghĩ tới giấc mơ đáng sợ kia, cô không kìm được nỗi bất an trong lòng, vô thức dựa sát vào, gối đầu lên lồng ngực ấm áp của anh.
“Sao thế? Dạo này em hay mất ngủ, do công việc mệt mỏi quá à?”
Chu Cựu nghe câu hỏi thì chậm rãi lắc lắc đầu, những lọn tóc mềm cọ cọ vào cổ Phó Vân Thâm khiến lồng ngực anh hơi rung lên vì nhột.
“Em không sao, chỉ là lúc ngủ hay mơ linh tinh nên bị giật mình…”
“Ngủ mơ là do ban ngày suy nghĩ quá nhiều, áp lực và căng thẳng khiến thần kinh hoạt động quá mức, đến đêm vẫn không thể thư giãn nên mới sinh ra mộng mị.”
Phó Vân Thâm nghiêm túc trình bày các nghiên cứu khoa học về giấc mơ, sau đó cúi xuống nhìn Chu Cựu với ánh mắt nửa lo lắng nửa đau lòng:
“Xin lỗi em, Chu Cựu.”
“Sao lại xin lỗi em?”
“Cả ngày em đã phải chăm sóc bệnh nhân ở bệnh viện, tối về còn phải chăm sóc bệnh nhân ở nhà là anh, em vất vả quá rồi.”
Dù rất luyến tiếc vòng tay ấm áp của Phó Vân Thâm, nhưng Chu Cựu vẫn dứt khoát đẩy ra, nhìn thẳng vào anh:
“Nói linh tinh! Chăm sóc bệnh nhân là công việc cũng là sở thích của em, còn anh là người yêu em, chăm sóc anh là đam mê của em.”
Phó Vân Thâm nghe vậy thì nheo nheo mắt trêu chọc:
“Ừm, hóa ra bác sĩ Chu đam mê anh đến thế sao?”
“Đúng vậy, đam mê đến mức bị anh đuổi việc 7749 lần vẫn cố chấp ở lại đó!”
Chu Cựu nhăn mũi, chọc ngón tay vào ngực Phó Vân Thâm, nửa đùa nửa thật mà buộc tội anh. Nếu là một tháng trước, chắc chắn cô không dám nói như vậy với Phó Vân Thâm. Nhưng bây giờ, khi hai người đã giải tỏa mọi khúc mắc, bản thân Phó Vân Thâm đã chấp nhận sự hỗ trợ, đồng hành của cô, thì Chu Cựu thi thoảng cũng “tính sổ” những lần anh gây khó dễ cho cô trước đây.
Phó Vân Thâm cũng biết nên rất phối hợp bày ra vẻ mặt hối lỗi:
“Xin lỗi bác sĩ Chu, từ giờ trở đi anh hứa sẽ ngoan, tất cả đều nghe lời bác sĩ Chu hết, không phản kháng nửa lời!”
Chu Cựu bị vẻ mặt chân thành ngoan ngoãn của Phó Vân Thâm chọc cười, nhéo nhéo má anh:
“Chỉ được cái dẻo miệng!”
Phó Vân Thâm cười đắc ý, lại vỗ vỗ vào bên ngực mình. Chu Cựu biết ý liền nằm xuống, gác đầu lên vai anh, má áp vào ngực, chóp mũi kề bên hõm cổ, lắng nghe từng nhịp đập đều đều của trái tim đối phương. Phó Vân Thâm thở ra một hơi dài đầy vẻ hài lòng, vòng tay ôm eo Chu Cựu, một tay kéo chăn đắp cho hai người, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
“Ngủ ngon, Chu Cựu!”
“Ngủ ngon, Vân Thâm!”
Lần này Chu Cựu ngủ rất sâu, bình yên và không mộng mị. Còn về giấc mơ với người đàn ông có gương mặt giống Phó Vân Thâm, Chu Cựu không nói với anh. Dù sao cũng chỉ là mộng thôi, không cần phải làm ầm ĩ lên.
Nhưng khuôn mặt của Phó Vân Thâm trong giấc mơ, mỗi khi nhớ đến vẫn khiến Chu Cựu cảm thấy có chút không yên trong lòng. Mặc dù là bác sĩ, lấy khoa học làm nền tảng nhưng Chu Cựu cũng là con gái, luôn có một chút tư tưởng “có thờ có thiêng”, lại có liên quan đến Phó Vân Thâm nên cô không thể bỏ qua được. Sau vài ngày suy nghĩ, Chu Cựu quyết định tìm một bậc thầy để giải quyết vấn đề, dù phải tốn một ít tiền. Tất nhiên, đừng tốn quá nhiều tiền.
Vị sư phụ được Trần Lạc mời đến trông rất kỳ quái, giống như một con cóc mập mạp, khi nhìn thấy Chu Cựu, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, nước mắt lưng tròng, nhào về phía cô:
“Cháu gái của ta, ta đã tìm thấy cháu rồi!”
Chu Cựu sợ hãi nhảy ra xa ba thước, thật giống như một con thỏ trắng nhỏ bị dọa giật mình.
“Ông là ai?”
Vị đại sư kia run rẩy nói một loạt những điều vô nghĩa về việc cô đã thực sự trưởng thành và không còn nhớ đến bá bá của mình nữa, điều này hoàn toàn khó hiểu. Ngay lúc Chu Cựu thực sự muốn lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát thì vị đại sư không biết từ đâu rút ra một thanh kiếm.
“Cái này, đến lúc trao lại cho cháu rồi, vật trả về chủ cũ.”
Sư phụ hai mắt đỏ hoe nói:
“Thứ này có tên, gọi là Thanh Quang.”
Chu Cựu căn bản không hiểu tâm tình của vị đại sư lạ lùng kia. Hơn nữa , cô ấy không phải là người học kiếm thuật, không biết tại sao lại là “trả vật về với chủ”?
Nhưng suy nghĩ đến giấc mơ về người có khuôn mặt giống Phó Vân Thâm, Chu Cựu vẫn nhận lấy thanh kiếm, dù sao trên mạng đều nói kiếm có thể xua đuổi tà ma, và thanh kiếm này cũng được miễn phí nên chắc không vấn đề gì?
Nhưng lúc Chu Cựu chạm vào thanh kiếm màu bạc này, trong lòng dường như có cảm giác gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ cảm giác đó là như thế nào. Thanh kiếm này không quá lớn, là một thanh kiếm dài mảnh, thiết kế khá nữ tính và tinh xảo. Chu Cựu cầm kiếm nhìn ngắm một hồi, cuối cùng quyết định bọc lại, đặt dưới đệm.
Đêm nay Chu Cựu ngủ hơi muộn. Cô không muốn nói lý do cụ thể, dù sao cũng là vì Phó Vân Thâm cả đêm quấn lấy cô không ngừng. Bạn trai cô thật sự càng ngày càng lưu manh xấu xa, giống như học từ mấy cuốn sách “Năm mươi sắc thái” gì đó, tốt nhất nên vứt đi, hại mình hại người.
Có lẽ vì cả người mệt mỏi nên Chu Cựu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô lại mơ, không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng lần này cô có thể nhìn thấy rõ ràng, cảm nhận được rõ ràng toàn cảnh xung quanh. Nơi này nhìn rất giống một địa điểm tham quan như Hoành Điếm, gạch đỏ ngói xanh, đình lầu đài các, giống như cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim cổ trang.
Chu Cựu đi về phía trước một con đường, xuất hiện trước mặt cô là một cung điện lộng lẫy, những cây cột bên ngoài cung rất to lớn và cao sừng sững, cửa cung cũng rất nặng và choáng ngợp. Hơi chạm tay vào cánh cửa, có lẽ do cái lạnh khiến Chu Cựu khẽ run lên, trái tim như bị cái gì đó bóp nghẹt, đau đến không nói nên lời.
Cửa cung điện đột nhiên mở ra, bên trong tối đen như mực, nơi sâu nhất chỉ thắp một ngọn đèn đầu leo lét. Ngọn đèn đó chỉ có thể chiếu sáng một khoảng không nhỏ, nơi đó có một người đang ngồi.
Chu Cựu tới gần, nàng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này, giống hệt Phó Vân Thâm. Không, phải, người này rất khác. Hắn mặc một bộ áo lụa mềm mại màu đỏ chu sa mà người xưa rất thích mặc, tóc rất đen và mềm mại, dài đến eo.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng người đàn ông trước mặt trông có vẻ khí chất cao ngạo hơn, giống như rồng, hổ hay sư tử, Phó Vân Thâm không có đôi mắt sắc bén như vậy.
Có vẻ như anh ta không phải là Phó Vân Thâm.
“Cuối cùng thì nàng cũng đến… Ta đã đợi nàng rất lâu rồi.”
Giọng nói của người đàn ông có chút trầm thấp, bàn tay gầy yếu thuôn dài vươn về phía Chu Cựu như chờ đón cô.
“Bệ hạ, ta ở đây.”
Chu Cựu nghe chính mình nói, kỳ quái là những lời này không phải xuất phát từ miệng Chu Cựu mà là xuất phát từ trong đầu, từ tận đáy lòng của nàng. Những lời này tựa hồ đã gieo vào trong cơ thể nàng từ lâu, chỉ chờ khi người đó xuất hiện.
Bây giờ, anh ấy đã xuất hiện.
“Ngư nhi, nàng sống tốt chứ?”
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt dịu dàng tràn ngập yêu thương nhưng cũng đượm buồn.
“Bệ hạ, thần đã sống rất tốt, sống rất lâu, đã giúp bệ hạ nhìn ngắm thiên hạ, biển cả, đã ngao du khắp giang hồ rộng lớn, chưa từng bỏ lại bất kỳ thú vui nào trên đời này.”
Người đàn ông vui vẻ gật đầu:
“Vậy thì tốt, rất tốt. Ngư nhi thật ngoan và biết nghe lời”.
Chu Cựu không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ chảy dài, không ngừng lau đi, nức nở không nói được. Tại sao lại buồn như vậy, Chu Cựu nghĩ, cảm giác như chia tay sau sinh tử, nhưng cũng giống như gặp lại sau một thời gian dài xa cách.
“Nhưng bệ hạ, Ngư nhi thật sự rất nhớ người, nhớ đến đau lòng, thật sự…”
Đôi mắt của người đàn ông cũng đỏ hoe, anh đưa tay ra ôm Chu Cựu vào lòng.
“Ta cũng nhớ nàng, ta cũng cảm thấy như vậy…”
Nụ hôn của người đàn ông rơi xuống trán cô, mang theo mùi thơm của quả lê. Chu Cựu cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được, tựa như nàng đã chờ đợi một cái ôm như vậy hàng ngàn năm rồi.
Nụ hôn càng lúc càng dày đặc, mọi suy nghĩ sâu thẳm đều bộc phát vào lúc này, hai người tưởng chừng như không bao giờ có thể nhìn thấy nhau cuối cùng cũng đoàn tụ xuyên thời gian và không gian vào thời điểm này.
Mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, thân thể trần trụi của cô gái được đặt xuống nền đất lạnh lẽo của đại sảnh, ngay cả những sợi lông tơ trên người cô cũng lo lắng dựng lên. Linh hồn của Chu Cựu như bị đẩy ra khỏi cơ thể, lơ lửng một bên, đỏ mặt nhìn cảnh tượng mỹ lệ trước mắt.
Rõ ràng đó là cơ thể của cô và của Phó Vân Thâm, nhưng còn có hai linh hồn khác. Dường như họ có thể cảm nhận và hiểu nhau, như thể họ là món nợ kiếp trước mà kiếp này phải trả. Tiếng kêu nỉ non của cô gái vang vọng khắp đại sảnh trống trải, khiến nội viện lạnh lẽo của hoàng cung thêm phần sống động.
“Ngư nhi, Ngư nhi của ta.”
Người đàn ông ôm lấy gương mặt ửng hồng của cô gái, ngón tay mềm mại lau đi giọt nước mắt, những nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống triền miên khiến cô gái không thở được, chỉ có thể nức nở những tiếng nhỏ như muỗi kêu, nhưng giữa không gian thanh vắng lại vang vọng khắp nơi, như sợi lông tơ gãi vào lòng khiến toàn thân ngứa ngáy.
“Bệ hạ, chúng ta sẽ không xa nhau nữa chứ…”
Cô gái mềm yếu hỏi, những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn như bạch ngọc nắm lấy vai người đàn ông, trên đó vẫn còn vài vết xước đỏ ửng do móng tay cô gái để lại.
“Không, không bao giờ nữa, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi…”
Người đàn ông cúi xuống, ôm lấy cô gái vào lòng như một món đồ trân quý nhất, chiếc áo choàng màu đỏ chu sa phủ lên hai người họ, mái tóc đen dài hòa vào nhau, trải dài như thác mực, đẹp như một bức tranh…
“Chu Cựu, Chu Cựu?”
Chu Cựu mở mắt ra, nơi này không có cung điện, không có hai người nam nữ cổ xưa kia, đây chỉ là biệt thự của Phó Vân Thâm mà thôi.
“Chu Cựu, em sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Phó Vân Thâm vừa hỏi vừa lau đi giọt nước mắt đọng trên má cô. Lúc này Chu Cựu mới phát hiện mình đã khóc trong mơ. Cô sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, cô không thể nói mình nằm mơ thấy một người giống Phó Vân Thâm, nhưng lại không phải là anh.
Nhìn gương mặt Phó Vân Thâm bên cạnh, ánh mắt cũng dịu dàng và tràn đầy quan tâm cùng yêu thương, khiến những cảm xúc trong mơ của Chu Cựu một lần nữa sống động như thật. Cô nhào qua ôm chặt lấy anh, áp gương mặt ướt đẫm nước mắt vào cổ anh, nức nở cầu xin:
“Vân Thâm, chúng ta đừng rời xa nhau nữa được không?”
Trong giấc mơ của Chu Cựu, cô khóc rất đau khổ và vô cùng tuyệt vọng, giống như đã phải rời xa người đàn ông cô yêu cả nửa kiếp người. Chu Cựu không muốn điều này, cô muốn Phó Vân Thâm ở bên cô mãi mãi.
Phó Vân Thâm không hiểu, nhưng nhìn người yêu khóc đến đau lòng như vậy khiến khóe mắt anh cũng đỏ lên, ôm lấy gương mặt cô, đặt lên đó những nụ hôn êm dịu:
“Được, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Chu Cựu gật đầu, vòng tay ôm cổ Phó Vân Thâm, kéo anh xuống để đôi môi hai người chạm nhau. Đó là nụ hôn xuyên qua hàng nghìn năm, trải qua bao gian khổ mới đến được bên người mà họ yêu.