Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 9: Sau bữa sáng bằng bát mì tình nhân, Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu về thăm bố mẹ hai bên. Nhưng còn chưa được bao lâu bệnh viện đã có việc gấp, Cố Ngụy mau chóng đi làm, Lâm Chi Hiệu đành trải qua ngày đầu làm vợ một mình…
Trong buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, Lâm Chi Hiệu đã tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh, đã hy vọng có thể chia sẻ những kỷ niệm thật lãng mạn với bạn trai. Nhưng cô đã đánh giá thấp mức độ “thẳng” của bác sĩ Cố rồi. Anh ấy thật sự chỉ biết đến dao phẫu thuật và bệnh nhân, chứ những thứ “phong hoa tuyết nguyệt” tuyệt nhiên không biết là gì.
Rõ ràng, các chủ quán ở Cổ trấn đang cố tình tạo cơ hội cho các cặp đôi thể hiện tình yêu ngọt ngào của họ bằng bát mì trường thọ một sợi kia. Nhưng Cố Ngụy lại kiến nghị tại sao đắt thế, 88 tệ một bát, lại 2 người ăn thì sao đủ no được. Điều này khiến không chỉ chủ quán ngỡ ngàng mà Lâm Chi Hiệu cũng xấu hổ không dám ngẩng lên.
Nếu tình huống này xảy ra với bạn, khi bạn trai lần đầu hẹn hò lại chê đồ ăn đắt quá, rồi mặc kệ ý kiến của bạn để gọi 2 bát mì bình thường, bạn có thể tha thứ không? Bạn có thể kiên nhẫn hẹn hò cùng anh ấy đến buổi tối ngắm pháo hoa không?
Nhưng nói đi thì cũng phải nghĩ lại, người ta bảo tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thương nhau thì củ ấu cũng tròn, nên có lẽ với Lâm Chi Hiệu đó cũng là một nét đáng yêu độc đáo của bác sĩ Cố thì sao?
Khi yêu, người ta thường cố gắng che giấu mọi khuyết điểm của mình và thể hiện cho đối phương thấy rằng họ là một người yêu hoàn hảo. Con gái đa cảm thường dễ mất khả năng phán đoán vì những lời ngon ngọt của đàn ông và hình tượng hoàn mỹ thi thoảng mới xuất hiện khi họ hẹn hò cùng nhau. Nhưng một khi bước vào cuộc sống hôn nhân, người đàn ông sẽ không còn kiên nhẫn, không còn cầu kỳ cẩn thận nữa, sẽ nhanh chóng trở về với bản chất của mình. Sự tương phản lớn giữa tình yêu và hôn nhân đó chính là “hung thủ” giết chết tình yêu của rất nhiều người phụ nữ
Cố Ngụy thì ngược lại. Khi yêu Lâm Chi Hiệu anh không cố ý giả vờ, anh luôn làm theo suy nghĩ của mình và không dùng những cách viển vông để lấy lòng người đẹp. Anh thể hiện mọi thói quen của bản thân từ bệnh cuồng sạch sẽ, thích ăn thanh đạm, sống rất nguyên tắc…
Nhưng như vậy không có nghĩa là anh ấy không hiểu chuyện tình cảm. Cố Ngụy không bao giờ để Lâm Chi Hiệu hiểu lầm, không bao giờ khiến cô buồn quá nửa ngày, luôn giải thích mọi vấn đề giữa hai người một cách triệt để nhất. So với những lời nói ngon ngọt xa hoa viển vông, một người yêu luôn minh bạch, rạch ròi như Cố Ngụy lại càng đáng tin cậy hơn. Và hơn nữa sau khi kết hôn, Cố Ngụy vẫn rất dịu dàng, rất chăm sóc và nuông chiều Lâm Chi Hiệu, đây mới chính là sự lãng mạn nhất của tình yêu.
Khi sợi mì được ăn hết, môi hai người chạm vào nhau cũng là lúc Lâm Chi Hiệu mở mắt nhìn. Đối diện là gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười dịu dàng của Cố Ngụy – chồng cô. Lần đầu tiên, Lâm Chi Hiệu cảm nhận được một cách mạnh mẽ, rõ ràng những khao khát tình yêu mà cô đã tưởng tượng, nuôi dưỡng bao lâu nay, cuối cùng đã có một hình ảnh rõ ràng. Chính là Cố Ngụy. Anh chính là hình mẫu tình yêu hoàn mỹ mà Lâm Chi Hiệu mơ ước cả đời này.
Thấy Lâm Chi Hiệu có chút mờ mịt, Cố Ngụy nhẹ nhàng buông cô ra, vuốt vuốt lọn tóc mai bên tai: “Sao thế? Ăn mì tình nhân cảm thấy thế nào?”
Lâm Chi Hiệu chớp chớp mắt, đột nhiên xúc động đến mức nghẹn ngào, sau đó nhìn Cố Ngụy với ánh mắt ngập tràn tình cảm, hy vọng anh có thể cảm nhận được tình yêu và sự chân thành của cô: “Cảm ơn anh, bác sĩ Cố!”
Cố Ngụy nở nụ cười ngọt ngào đầy nuông chiều, một tay nắm tay Lâm Chi Hiệu, một tay vuốt nhẹ chóp mũi cô: “Một bát mì cũng có thể khiến em xúc động như vậy?”
Lâm Chi Hiệu vẫn chìm đắm trong cảm xúc của bản thân: “Ý em là, thứ em muốn, điều em thích, việc em muốn làm…dù là nhỏ nhất anh cũng đều nhớ rõ. Sau đó có một ngày, bất ngờ, anh sẽ biết nó thành sự thật. Nếu trong lòng không coi trọng đối phương, sẽ không thể ghi nhớ được như thế…”
Nghe thấy lời nói của Lâm Chi Hiệu, Cố Ngụy vươn tay xoa xoa trán cô, ánh mắt càng thêm cưng chiều: “Cô vợ nhỏ của anh, xem ra đã trưởng thành rồi”
Lâm Chi Hiệu bĩu môi hờn dỗi: “Này, đừng có nói lời công kích cá nhân nữa, em mà chưa trưởng thành thì anh là tội phạm đấy!”
Cố Ngụy phá lên cười, Lâm Chi Hiệu lườm anh một cái rồi cũng bật cười theo. Sau khi ăn sáng xong, dọn dẹp một chút rồi hai người cùng nhau trở về nhà thăm ba mẹ Cố trước bữa trưa.
“Bố mẹ. Bọn con về rồi!”
Mẹ Cố đi nhanh ra cửa, nhìn thấy 2 người thì nở nụ cười hiều hậu, vội vàng vẫy tay: “Nào, vào đi, vào ngồi đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hai đứa về thôi đấy”.
“Cảm ơn ba mẹ ạ!” Lâm Chi Hiệu ngọt ngào đáp. Ba Cố lúc này cũng đi tới, nhìn cô thì dịu dàng nói: “Hiệu Hiệu, nếu Cố Ngụy bắt nạt con thì cứ về mách bố mẹ, đừng chịu ấm ức, biết chưa!”
Lâm Chi Hiệu nghe lời dạy của ba Cố thì mỉm cười gật đầu, không quên liếc Cố Ngụy một cái. Cố Ngụy nhận được cái liếc mắt của cô thì giả vờ kêu lên: “Không phải, là Hiệu Hiệu bắt nạt con!”
Ba mẹ Cố đương nhiên không tin, bỏ mặc anh đứng đó tỏ ra hờn dỗi, chỉ kéo tay Hiệu Hiệu đi vào phòng ăn, ba người vui vẻ nói chuyện. Sau bữa ăn đơn giản của gia đình, ba mẹ cũng không giữ hai người ở lại quá lâu. Xét cho cùng, cặp vợ chồng mới cưới vẫn thích về tổ ấm của riêng mình và sống trong thế giới ngọt ngào của hai người hơn.
Chào tạm biệt ba mẹ, ngay khi cánh cửa đóng lại thì Lâm Chi Hiệu đã lén nhéo cánh tay Cố Ngụy, “Ai bắt nạt anh? Hả?”
Cố Ngụy vẻ mặt đầy bất bình: “Đấy, em vừa bắt nạt anh đấy, không phải sao?”
“Đó gọi là đánh yêu, là bày tỏ sự yêu thương. Sao anh có thể nói em bắt nạt anh?”
“Được rồi, Cố thái thái, là anh sai, là anh bắt nạt em!”
“Anh dám bắt nạt em?”
“Được rồi, anh không dám bắt nạt em, em không nỡ bắt nạt anh…”
Ngay khi cả hai đang vui đùa, điện thoại di động của Cố Ngụy lại vang lên. Là bệnh viện gọi tới, Cố Ngụy liếc nhìn Lâm Chi Hiệu xin lỗi rồi nhấc máy: “Alo, Tiểu Vy, có chuyện gì vậy?… Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
“Sao vậy?” Lâm Chi Hiệu lo lắng nhìn sau khi Cố Ngụy cúp điện thoại.
“Đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô.. Một số bệnh nhân đã đến bệnh viện và tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.”
“Vậy anh mau đi đi.”
“Nhưng mà anh…” Cố Ngụy rất áy náy, hai người vừa mới kết hôn, ngày đầu tiên còn chưa về thăm ba mẹ Hiệu Hiệu nữa.
“Không sao, em có hẹn Tam Tam chiều nay, đợi tối anh xong việc qua thăm ba mẹ cũng được!”
“Vậy thì tốt.” Cố Ngụy hôn lên trán Lâm Chi Hiệu rồi vội vàng xoay người rời đi. Vẫy vẫy tay với nụ cười tươi để anh yên tâm, sau khi Cố Ngụy đi khuất bóng Lâm Chi Hiệu mới thở dài một hơi. Người ta kết hôn thì đi tuần trăng mật, còn mình kết hôn thì từ sáng đến chiều đã bị bỏ rơi rồi.
Nhưng biết sao được, bác sĩ Cố thực sự rất bận. Nghĩ lại thì bác sĩ Cố là đang cố gắng cứu sống các bệnh nhân, là làm việc tốt cứu người, giúp ích cho xã hội, cô phải tự hào vì điều đó mới đúng!
Nghĩ vậy để tự động viên bản thân, Lâm Chi Hiệu nhấc máy gọi cho Tam Tam.
“Có chuyện gì vậy Hiệu Hiệu? Đây là ngày đầu tiên kết hôn, sao lại ủ rũ vậy?”
Tam Tam nhìn vẻ mặt thất vọng của Lâm Chi Hiệu thì tò mò hỏi. Lâm Chi Hiệu chỉ lắc đầu, còn mải khuấy cốc trà hoa nhài của mình. Tam Tam liền bày ra 7749 thể loại suy đoán:
“Chẳng lẽ đêm động phòng tệ lắm sao?”
“Hay bác sĩ Cố không làm cậu hài lòng?”
“Đàn ông 30 tuổi không yêu nên bị yếu đi rồi? Hay ngược lại là mạnh bạo quá khiến cậu mất sức?”
Nghe thấy suy đoán của Tam Tam càng càng càng quá đáng, Lâm Chi Hiệu đỏ mặt vội vàng bịt miệng cô bạn thân: “Tam Tam, cậu nghĩ cái gì thế!!!”