Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 30: Cả đêm ồn ào lâu như vậy, Lâm Chi Hiệu không chỉ đau lưng mà còn thiếu ngủ trầm trọng. Vậy mà 6h sáng Cố Ngụy đã đánh thức cô dậy, anh có còn là người không, có lương tâm không vậy???
Khi Lâm Chi Hiệu hỏi Cố Ngụy hình phạt là gì, giây sau liền cảm thấy hối hận, vì nhìn vẻ mặt anh khiến trong đầu cô bắt đầu nảy ra những ý tưởng không mấy an toàn.
Cố Ngụy nhìn Lâm Chi Hiệu chằm chằm như vậy mà không trả lời, cô lại càng tin rằng suy đoán của mình là đúng! Và ngay sau đó anh dựa vào bên tai cô nhẹ nhàng thì thầm một câu. Giọng Cố Ngụy thấp trầm, âm thanh chỉ như mấp máy nhưng đôi môi lại gần sát bên tai, cọ đến mức Lâm Chi Hiệu đỏ mặt rùng mình. Cùng với đó là nội dung câu nói của Cố Ngụy cũng khiến cô đỏ từ mặt xuống cổ.
Tuy rằng sau khi kết hôn hai người không hề né tránh những chuyện này, chính là thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, mọi việc đều tự nhiên mà đến. Nhưng khi đối mặt với vấn đề này, Lâm Chi Hiệu vẫn không thể kìm được mà ngượng ngùng đỏ mặt. Đặc biệt là khi Cố Ngụy nói ra những lời trắng trợn như vậy, Lâm Chi Hiệu vẫn theo phản xạ tự nhiên của một thiếu nữ mà xấu hổ né tránh.
Cố Ngụy biết điều đó, nhưng anh thích nhất chính là bộ dạng ngượng ngùng e thẹn này của Lâm Chi Hiệu. Cô vợ nhỏ với hai má đỏ bừng, len lén ngước lên nhìn anh nhưng lại không dám nhìn thẳng, vừa xấu hổ nhưng lại giả vờ kiên cường bình tĩnh. Cố Ngụy cảm thấy Lâm Chi Hiệu như vậy thật sự khiến anh nhìn một cái rồi là không thể rời mắt nữa.
Bị ánh mắt sâu sắc của Cố Ngụy nhìn chằm chằm làm Lâm Chi Hiệu thành ra nói lắp:
“Đừng, đừng nhìn em nữa, Cố Ngụy!”
Cho đến khi Lâm Chi Hiệu nghe thấy tiếng cười từ tính và trầm thấp vang lên phía trên đầu, cô mới nhận ra rằng mình đã bị lừa. Con mèo nhỏ liền tức giận nhảy dựng lên:
“Cố Ngụy! Anh cố ý đúng không?”
Cố Ngụy học điệu bộ giả ngốc của Lâm Chi Hiệu mà chớp chớp mắt:
“Cố ý cái gì?”
Lâm Chi Hiệu nắm chặt hai bàn tay, muốn mắng mà không biết mắng thế nào, chỉ có thể yếu ớt nói:
“Mấy cái anh vừa nói đó!”
Cố Ngụy vẫn giả bộ không hiểu, nhướn nhướn mày:
“Anh vừa nói cái gì?”
“Anh—”
Lâm Chi Hiệu cắn đầu lưỡi, đột nhiên phản ứng rất nhanh:
“Tốt lắm, anh lại muốn lừa em!”
Cô biết Cố Ngụy da dày thịt rắn liền thẳng tay đánh anh. Cố Ngụy cũng không né tránh, dù sao tay Lâm Chi Hiệu nhỏ nhắn như chân mèo con, đánh không hề đau. Ngược lại anh còn nhào tới ôm cô vào lòng, vừa để cô đánh vừa kêu đau:
“Ah, đừng đánh, đau quá! Anh biết sai rồi!”
Ghế sô pha khá nhỏ, Cố Ngụy sợ Lâm Chi Hiệu sẽ ngã nên vội vàng xin thua, một tay giữ eo cô, một tay giơ lên đầu hàng:
“Anh sai rồi, Hiệu Hiệu, bà xã, anh biết sai rồi!”
Lâm Chi Hiệu không hề tin tưởng, nhướn mày hỏi lại:
“Sai chỗ nào?”
Cố Ngụy nắm lấy tay Lâm Chi Hiệu và ôm anh vào lòng:
“Chỗ nào cũng sai, cái gì cũng sai, vợ ơi, anh sai rồi, tha thứ cho anh?”
Sao cái kiểu nhận sai của Cố Ngụy nghe lại càng sai vậy? Rõ ràng hành động và giọng điệu của anh không hề thể hiện sự ăn năn hối lỗi chút nào, thậm chí mặt còn cười toe toét như thể vừa làm được điều gì đáng tự hào lắm vậy.
Lâm Chi Hiệu tức giận hừ một tiếng, nhưng tay bị nắm chặt, eo cũng bị buộc chặt không thoát ra được, đành chỉ hậm hực xoay đầu không thèm nhìn anh. Cố Ngụy thấy vậy thì nhẹ nhàng cúi đầu, ở bên tai Lâm Chi Hiệu hạ giọng cầu xin:
“Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, tha thứ cho anh, được không, Hiệu Hiệu?”
Thấy khoảng cách giữa những lời nói của Cố Ngụy ngày càng gần, ánh mắt Lâm Chi Hiệu đảo từ bên này sang bên kia, hai má cũng không kìm được mà đỏ ửng lên. Cuối cùng cô đành gật gật đầu, một phần là để thay đổi tư thế của hai người:
“Được rồi, tha thứ cho anh!”
Nhưng cô vẫn phải lườm Cố Ngụy một cái đe dọa:
“Đấy là bởi vì em tốt bụng đấy, không thì đừng mơ!”
“Đúng đúng đúng, bà xã anh là tốt nhất!”
Cố Ngụy này, sao càng ngày miệng lưỡi càng lươn lẹo như vậy? Trước đây mỗi khi anh nói nhiều, nói hoa văn mĩ miều đều là để dỗ cô hết giận, còn bây giờ cũng là dỗ, nhưng sao cảm giác giống như càng trêu chọc cô nhiều hơn vậy?
Sau đó Lâm Chi Hiệu nghe thấy Cố Ngụy hỏi một câu không đầu không cuối:
“Vậy có được không? Hiệu Hiệu?”
Lâm Chi Hiệu chớp mắt khó hiểu:
“Cái gì được không?”
Cố Ngụy nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, ánh mắt lóe lên tia sáng mà Lâm Chi Hiệu không thể định nghĩa là gì.
“Điều mà anh vừa nói đấy?”
Lâm Chi Hiệu lúc này mới nhớ tới lời mà Cố Ngụy đã thì thầm với cô ban nãy, liền hiểu được cảm giác như nhìn ánh mắt kia của anh: Cố Ngụy là người xấu! Đã biết rõ nhưng luôn cố tình hỏi, dồn cô vào đường cùng rồi thích thú đứng xem cô xấu hổ chật vật.
Lâm Chi Hiệu không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng đành nhắm mắt bất lực:
“Đừng hỏi nữa !!!”
Thấy vợ xấu hổ đến mức muốn chín cả người rồi, Cố Ngụy thức thời không hỏi thêm gì nữa mà cúi xuống bế bổng cô lên, hai người đi về phòng.
…..
Sinh ra trong gia đình có truyền thống bác sĩ, Cố Ngụy là một người sống có quy tắc, kế hoạch và những định hướng rõ ràng cho mọi việc trong cuộc đời mình. Mọi thứ, có thể nói là luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh ấy, định mệnh chính là do anh tự tay sắp đặt. Chỉ đến khi gặp Lâm Chi Hiệu – đó mới là biến số đầu tiên và cũng là thiên mệnh mà anh không thể ngờ tới.
Từ khi gặp Lâm Chi Hiệu, Cố Ngụy có thể cùng cô làm những việc trẻ con, cùng cô uống Coca mà anh không thích, cùng những món ăn vặt dầu mỡ cay nóng chưa bao giờ thử, thay đổi thói quen sạch sẽ… tất ả chỉ vì Lâm Chi Hiệu. Và từ bây giờ trở đi, Cố Ngụy không còn chỉ là Cố Ngụy nữa, mà anh đã có một thân phận mới là chồng của Lâm Chi Hiệu và gia đình của Lâm Chi Hiệu.
Nhiều người nói rằng “hôn nhân là mồ chôn cuộc sống”. Cố Ngụy không biết cuộc hôn nhân của họ thế nào, nhưng anh thích cuộc sống gia đình với Lâm Chi Hiệu, thích sự trẻ con của cô, thích sự dựa dẫm của cô đối với anh, thích nhìn cô ngủ trong vòng tay anh…
Và tất nhiên, một trong số đó là Cố Ngụy cực kỳ thích đánh thức Lâm Chi Hiệu mỗi sáng.
Lâm Chi Hiệu đã nhiều lần nói rằng đồng hồ sinh học của Cố Ngụy chính xác một cách đáng sợ, thậm chí vào một ngày nghỉ, anh cũng chỉ thức dậy muộn hơn bình thường nửa tiếng. Nhưng Hiệu Hiệu thì khác, cô còn trẻ, còn đang ở tuổi ăn tuổi lớn tuổi phát triển nên thích nhất là ngủ nướng. So với lão cán bộ Cố Ngụy ngủ sớm dậy sớm thì cô lại là cú đêm, ba giờ sáng còn chưa ngủ, mặt trời mọc đỉnh mái nhà cũng chưa muốn dậy.
Chỉ là sau khi kết hôn, Cố Ngụy đã luôn nỗ lực rèn luyện Lâm Chi Hiệu thành thói quen tốt là ngủ sớm dậy sớm. Chỉ cần đến 10h tối là anh tịch thu điện thoại, tắt đèn, đắp chăn, ôm chặt Lâm Chi Hiệu bắt cô đi ngủ. Thế nhưng dù có ngủ sớm thế nào thì sáng sớm ra việc đánh thức Lâm Chi Hiệu vẫn là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn:
“Hiệu Hiệu, mau dậy thôi, nắng chiếu đến mông rồi!”
Lâm Chi Hiệu bị làm phiền thì quay đầu vùi mặt vào gối cự tuyệt:
“Không, không muốn!”
Cố Ngụy vẫn nhẹ nhàng kiên nhẫn:
“Hôm nay không phải em muốn đi mua sắm sao?”
“Ngủ thêm một lát đi, em buồn ngủ quá, ngủ thêm một lát nữa…”
Lâm Chi Hiệu không mở mắt được, lầm bầm mấy câu từ chối, đầu càng rúc sâu vào chăn, thò mỗi chỏm tóc phía trên. Mọi hôm 10h ngủ thì tầm này Lâm Chi Hiệu cũng đã tỉnh rồi, chỉ là muốn nằm lười chút thôi. Nhưng hôm qua cô ngủ muộn, hai người ồn ào lâu như vậy khiến giờ cô không chỉ đau lưng mà còn thiếu ngủ trầm trọng, thế mà Cố Ngụy vẫn đúng giờ dựng cô dậy, anh căn bản không phải là người!
“Tiểu cô nương đừng lười nữa, dậy thôi nào!”
Cố Ngụy trèo lên giường, ôm cả người lẫn chăn mà lay qua lăn lại, làm phiền Lâm Chi Hiệu không thể ngủ được nữa. Thật ra lý do anh thích đánh thức cô mỗi sáng là bởi vì anh biết Lâm Chi Hiệu có một thói quen rất thú vị. Và ngay giây sau, hai cánh tay trắng nõn vươn ra từ trong chăn, kéo đầu Cố Ngụy xuống. Lâm Chi Hiệu vẫn chưa thể mở mắt ra vì quá buồn ngủ, vì vậy hàm hồ hôn lên mặt anh, hôm má trái, má phải rồi hôn mũi, hôn trán. Hôn xong cô còn vỗ vỗ má anh:
“Được rồi, tiểu Cố, đừng nháo nữa, để em ngủ một chút!”
Cố Ngụy gđạt được mục đích, nở nụ cười như thể hồ ly trộm được gà, thế nhưng vẫn gọi thêm hai tiếng nữa:
“Vợ? Bà xã? Cố nãi nãi? Thực sự không dậy à?”
Lâm Chi Hiệu lầm bầm mấy tiếng trong miệng, xoay người đi lại xoay người lại, ôm má anh hôn một cái nữa. Lần này Cố Ngụy chủ động điều chỉnh góc độ để người đối diện có thể hôn vào môi anh.
“Ngủ thêm năm phút nữa!”
“Được rồi! Vậy cho em thêm 5 phút!”
Nói xong Cố Ngụy hài lòng rời khỏi phòng, không quên đặt báo thức 30 phút sau. Đến khi Lâm Chi Hiệu thức dậy, đánh răng rửa mặt hoàn toàn tỉnh táo rồi, suy nghĩ một hồi mới phát hiện có gì đó không đúng. Theo nghiên cứu khoa học, người lớn cũng phải ngủ 8h một ngày. Vậy nếu cô ngủ lúc 10h thì cũng phải 6h sáng mới nên thức dậy chứ, tại sao Cố Ngụy luôn đánh thức cô lúc 5h sáng? Phát hiện này khiến Lâm Chi Hiệu lập tức chạy ra túm tay Cố Ngụy:
“Mỗi sáng anh gọi em dậy là cố ý đúng không?”
Cố Ngụy có vẻ khó hiểu:
“Cố ý? Anh cố ý cái gì?”
Lâm Chi Hiệu ném cho anh một ánh mắt tự hiểu:
“Anh nghĩ thế nào? Tại sao ngủ lúc 10h mà 5h sáng đã làm phiền em? 5h sáng dậy để làm gì chứ?”
Cố Ngụy bị tra hỏi thì chỉ tủm tỉm cười, sau đó đánh trống lảng bằng một đĩa trứng chiên hoàn hảo, thơm nức mũi đưa đến trước mặt Lâm Chi Hiệu:
“Nào, ra ăn sáng thôi!”