Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 34: Bị cả bệnh viện nhìn thấy rồi!

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 34: Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu đang tình cảm ngọt ngào lại bị Cao Hy bắt gặp. Sau đó Lâm Chi Hiệu khủng hoảng nhận ra trong phòng làm việc của Cố Ngụy có camera giám sát!

Mất 5 giây Lâm Chi Hiệu mới nhận ra tình huống hiện tại của bọn họ và vẻ mặt kì quái của Cao Hy là vì sao. Cô đang ngồi-trên-đùi-Cố Ngụy, trong phòng làm việc của Cố Ngụy, ở giữa bệnh viện công cộng, lại còn bị người yêu cũ (là bạn học cũ – Cố Ngụy đính chính) của Cố Ngụy bắt gặp. Lâm Chi Hiệu xấu hổ tới mức muốn chui xuống gầm bàn trốn luôn cho rồi. Nhưng Cố Ngụy lại không hề cảm thấy có vấn đề gì, rất thoải mái mà gật đầu với Cao Hy:

“Bác sĩ Cao, có chuyện gì thế?”

Cao Hy lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu:

“À, tôi chỉ định hỏi chút vấn đề về bệnh án, không vội, để sau cũng được!”

Nói xong cô liếc nhìn Lâm Chi Hiệu vẫn đang bị Cố Ngụy giữ chặt trên đùi, gương mặt dù cố giấu nhưng vẫn nhìn thấy vành tai đỏ bừng kia thì hơi mỉm cười:

“Xin lỗi, không biết Hiệu Hiệu đến đưa cơm, tôi còn đang định rủ bác sĩ Cố đi ăn. Vậy hai người ăn trưa vui vẻ nhé, làm phiền rồi!”

Sau khi Cao Hy rời đi, cẩn thận đóng chặt cửa rồi, Lâm Chi Hiệu mới dám he hé mắt ra nhìn. Thấy trong phòng không còn ai, cô liền nhảy bật ra khỏi người Cố Ngụy, còn thuận tay đánh một cái vào vai anh:

“Cố Ngụy! Anh làm cái gì vậy?”

Đối diện là vẻ mặt hết sức ngây thơ vô tội của bác sĩ Cố:

“Anh làm sao?”

“Anh lại còn hỏi? Giữa văn phòng mà ôm ôm ấp ấp, còn bị bác sĩ Cao nhìn thấy, sau này em làm sao dám đến bệnh viện nữa?”

Cố Ngụy nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Chi Hiệu cùng dáng vẻ không biết giấu mặt vào đâu của cô thì chỉ thấy buồn cười, sở thích ác liệt muốn trêu chọc cô vợ nhỏ lại dâng lên.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 34: Bị cả bệnh viện nhìn thấy rồi!

“Anh tưởng em muốn như vậy chứ? Để bác sĩ Cao biết rõ vợ chồng chúng ta yêu thương ngọt ngào, sẽ không còn ý đồ gì với anh nữa?”

Lâm Chi Hiệu nghe vậy thì liếc ngang một cái đầy khinh bỉ:

“Anh tự luyến vừa thôi! Bác sĩ Cao chẳng còn tha thiết gì anh từ lâu rồi!”

Cố Ngụy nhún nhún vai, từ chối thảo luận thêm về chủ đề này mà đánh lạc hướng Lâm Chi Hiệu bằng việc mở túi đồ ăn ra với vẻ háo hức:

“Thôi, anh đói rồi, ăn cơm đã không muộn mất! Để xem vợ anh chuẩn bị món gì nào?”

Lâm Chi Hiệu cũng nhớ ra giờ nghỉ trưa của bác sĩ rất ngắn, Cố Ngụy cũng thường xuyên bị gọi đi làm việc đột xuất, vì vậy cũng không tranh luận với anh nữa mà nhanh chóng mở hộp đựng cơm ra, bày từng ngăn thức ăn được sắp xếp gọn gàng, đẹp đẽ lên trên bàn.

“Hôm nay em nấu đậu phụ nhồi thịt, thịt bò hầm…”

“Nhìn hấp dẫn quá! Vợ anh thật giỏi!”

Lâm Chi Hiệu cười tít mắt, giục Cố Ngụy mau ăn đi kẻo nguội. Nhưng vừa ăn được hai miếng thì Lâm Chi Hiệu chợt nhớ tới một chuyện, kéo tay anh hỏi:

“Bác sĩ Cố, em hỏi anh một chuyện!”

“Chuyện gì vậy?”

Lâm Chi Hiệu đưa mắt nhìn một lượt quanh văn phòng của anh, hạ giọng đầy vẻ nghiêm túc:

“Bác sĩ Cố, trong văn phòng anh có camera giám sát đúng không?”

Vì cô nhớ không nhầm thì khi hai người đã chính thức yêu nhau, từng nghe bác sĩ Đỗ hoặc y tá nào đó nói về việc văn phòng của bác sĩ đều có camera, nên cô không phải sợ Cố Ngụy lén lút làm gì sai trái ở bệnh viện, bọn họ sẽ theo dõi giúp cô.

Cố Ngụy không hiểu sao Lâm Chi Hiệu lại đột nhiên hỏi về việc này, còn tỏ ra nghiêm trọng như vậy, nhưng anh cũng gật đầu:

“Ừ, mọi văn phòng đều có camera, trừ phòng nghỉ của bác sĩ.”

Dù gì thì đây cũng là bệnh viện công cộng, anh là bác sĩ nhưng văn phòng làm việc cũng không phải hoàn toàn là không gian cá nhân của anh, có camera cũng là chuyện bình thường. Nhưng sau khi Lâm Chi Hiệu nghe thấy vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trắng bệch.

“Chuyện gì vậy? Em sao thế Hiệu Hiệu?”

Trong một giây tiếp theo, Lâm Chi Hiệu đã mở miệng định lớn tiếng mắng Cố Ngụy. Sao anh dám hôn cô trong phòng làm việc có camera giám sát cơ chứ? Bị bác sĩ Cao bắt gặp nhưng dù sao cũng là người quen, hơn nữa chỉ thấy 2 người họ ôm nhau thôi. Còn camera thì nhìn thấy hết mọi việc rồi từ nãy đến giờ rồi. Xong rồi, xong rồi, kiểu này thì cả bệnh viện đều biết hết rồi, Lâm Chi Hiệu cô còn mặt mũi nào nữa…

Nhưng sau đó Lâm Chi Hiệu lại nhớ ra ở đây có camera, cô phải giữ gìn hình tượng, không được ầm ĩ, vì vậy đành nghiến răng thì thầm:

“Sao anh không nói cho em biết? Trong phòng có camera mà anh còn dám hôn em? Chuyện này bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?”

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm trọng như vừa phạm tội của Lâm Chi Hiệu khiến Cố Ngụy bật cười. Nhưng anh không vội giải thích trấn an mà lại muốn trêu chọc cô thêm chút nữa.

“Bị nhìn thấy thì làm sao? Anh hôn vợ mình chứ có hôn ai khác đâu mà phải lo?”

Lâm Chi Hiệu nghe xong câu nói đầy ngang ngược của chồng mình thì thật sự muốn đánh anh một cái:

“Đây là nơi công cộng! Anh còn là bác sĩ!!”

“Bác sĩ thì không được hôn vợ sao?”

Cố Ngụy nhìn bộ dạng tóc tai quăn queo, vừa lo lắng vừa căng thẳng đến đấm ngực dậm chân của Lâm Chi Hiệu thật đáng yêu. Nhưng nếu còn trêu thêm nữa có khi anh sẽ bị cô đánh thật mất. Thức thời mới là bậc quân tử, Cố Ngụy không đợi Lâm Chi Hiệu nói thêm câu nào, vươn tay kéo cô lại gần.

“Này, anh làm gì đấy?”

Lâm Chi Hiệu nhìn anh đầy vẻ cảnh giác làm Cố Ngụy bật cười, siệt chặt tay cô rồi chỉ về phía góc tường. Lâm Chi Hiệu nhìn theo ngón tay anh, thấy chiếc camera được gắn trên đó thì vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng trách móc:

“Anh còn chỉ vào camera làm gì?”

“Tiểu ngốc, nhìn kỹ một chút.”

Cố Ngụy thì thầm bên tai cô, sau đó ôm mặt Lâm Chi Hiệu xoay về phía camera một lần nữa. Lần này Lâm Chi Hiệu nheo mắt nhìn kỹ hơn, đột nhiên nhận ra chấm đỏ nhỏ xíu đang nhấp nháy ở camera. Bình thường nếu camera đang mở thì chấm đỏ sẽ sáng liên tục chứ không nhấp nháy như thế.

“A, bác sĩ Cố, camera trong văn phòng anh bị hỏng à?”

Hahaha, may quá, vậy là không bị ai nhìn thấy, cô cũng không bị xấu hổ nữa. Cố Ngụy nín cười nhìn Lâm Chi Hiệu ngốc nghếch dường như đang vui mừng nhảy múa, cũng tốt bụng mà giải thích cụ thể hơn:

“Cũng gần đúng”

“Gần đúng? Camera không hỏng à? Vậy tại sao đèn lại nhấp nháy thế kia?”

Cố Ngụy vươn tay cầm chiếc điều khiển từ xa trên bàn lên và lắc lắc nó trước mặt Lâm Chi Hiệu:

“Anh tắt camera rồi!”

Lúc này Lâm Chi Hiệu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra rằng Cố Ngụy đã biết điều đó từ đầu nên mới cố ý hôn cô.

“Thì ra là anh đã chuẩn bị xong, vừa rồi còn cố ý hôn em đúng không?”

Đối mặt với Lâm Chi Hiệu đang chống nạnh hỏi tội, vẻ mặt tức giận như con mèo nhỏ xù lông, Cố Ngụy lại rất thoải mái gật đầu. Ai bảo vợ anh lại dễ thương như vậy chứ.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 34: Bị cả bệnh viện nhìn thấy rồi!

Cô vợ nhỏ của Cố Ngụy thật sự rất dễ thương. (Ảnh: Internet)

Lâm Chi Hiệu trợn mắt tức giận, một giây tiếp theo liền lớn tiếng tuyên bố:

“Lần sau không cho phép anh hôn em tùy tiện nữa!”

Bác sĩ Cố, người bị tước quyền hôn vợ liền trưng ra vẻ mặt không cam lòng:

“Hiệu Hiệu, sao lại thế? Hình phạt của em tàn nhẫn quá!”

Lâm Chi Hiệu hừ mũi:

“Không phạt thì lần sau anh sẽ không nhớ!”

Cố Ngụy không ngờ phản ứng của Lâm Chi Hiệu lại lớn như vậy, thậm chí còn cấm anh hôn cô.

“Hiệu Hiệu, em tàn nhẫn quá.”

Lâm Chi Hiệu liếc nhìn Cố Ngụy rồi nhìn vào camera trên tường:

“Ai bảo anh vừa rồi dám nói dối em!”

“Anh không có, thực sự không có.”

Cố Ngụy trong lòng kêu lên oan ức. Anh đâu có làm gì sai đâu? Anh không hề nói dối cô, còn chủ động tắt camera, không phải rất chu đáo sao?

“Từ chối nói chuyện, nữ minh tinh tức giận rồi!”

Lâm Chi Hiệu khoanh tay trước ngực, xoay người sang hướng khác không chịu nhìn Cố Ngụy, mặc cho anh năn nỉ.

“Hiệu Hiệu, em thực sự tức giận sao?”

Cố Ngụy kéo ghế ngồi đối diện Lâm Chi Hiệu, giữ chặt vai cô không cho né tránh. Lâm Chi Hiệu cũng không chịu thua, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào anh, nói rõ từng câu từng chữ:

“Anh nhìn đi, nhìn kĩ đi!”

“Nhìn cái gì?”

“Nhìn trên mặt em viết rõ hai chữ Tức-Giận đây này, không thấy sao?”

Cố Ngụy dở khóc dở cười. Rõ ràng chỉ là hôn vợ một cái, cuối cùng lại bị vợ giận? Anh đâu có làm gì sai?

Lâm Chi Hiệu nghe anh hỏi thì thở dài một hơi, cuối cùng cũng chậm rãi giải thích. Mặc dù đã tắt camera giám sát nhưng văn phòng bệnh viện là nơi công cộng, còn Cố Ngụy với tư cách là một bác sĩ, là chức vụ rất thiêng liêng, không thể gắn với mấy thứ yêu đương tình ái kiểu này. Chứ đừng nói tới việc Cố Ngụy ở trong văn phòng bệnh viện còn hôn cô, kiểu tán tỉnh này khiến Lâm Chi Hiệu cảm thấy có chút kỳ quái. Cô phải bảo vệ hình ảnh thiêng liêng của các thiên thần áo trắng trong trái tim mình.

“Bác sĩ Cố, lần sau không được làm thế nữa!”

Cố Ngụy nghe đến đâu nụ cười trên môi nhếch cao đến đó. Còn nhớ lúc trước khi hai người họ chưa chính thức yêu nhau, ở bệnh viện Lâm Chi Hiệu vẫn luôn trêu chọc anh, tại sao lúc đó cô lại không có nhận thức như vậy? Có lẽ vì lúc đó cô bé này vẫn còn ngây thơ, đầu óc thật sự rất đơn thuần và trong sáng.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn ngoại truyện 34: Bị cả bệnh viện nhìn thấy rồi!

Lúc chưa yêu nhau, Lâm Chi Hiệu quả thực rất đơn thuần. (Ảnh: Internet)

Nhưng Cố Ngụy vẫn cảm thấy hai người đã là vợ chồng hợp pháp, nếu trong văn phòng họ có thân mật thì cũng đâu có sao?

“Hiệu Hiệu, anh không chỉ là bác sĩ mà còn là chồng em!”

Lâm Chi Hiệu biết điều này không sai, nhưng cô cũng cảm thấy tự duy của mình là đúng, vì vậy đưa ra giải pháp:

“Vậy thì anh là chồng em khi anh về nhà, và là bác sĩ khi đến bệnh viện.”

“Làm sao có thể? Chẳng lẽ mỗi ngày anh đều bị vợ đuổi ra khỏi nhà, đến tối về mới được làm chồng em à?”

Cố Ngụy đau khổ kêu lên.

“Làm sao có thể? Anh là bác sĩ mà lại đi tán tỉnh người ta giữa bệnh viện như vậy, hình tượng chuyên nghiệp để đâu hả?”

Lâm Chi Hiệu ngay lập tức phản bác. Khóe môi Cố Ngụy giật giật, sao tư duy của vợ anh đôi khi lại khó hiểu thế nhỉ? Nhưng thật may, học bá thiên tài Cố Ngụy rất biết cách đối phó với kiểu “lý lẽ lắt léo” này của Lâm Chi Hiệu. Vì vậy anh không hề thỏa hiệp với yêu cầu của cô như mọi lần (nói đùa, nếu đồng ý thì sau này anh khổ chứ ai) mà lại tiến đến, chống tay hai bên, nhốt Lâm Chi Hiệu vào giữa mình và bàn làm việc phía sau.

“Hiệu Hiệu!”

Lâm Chi Hiệu đột nhiên bị gọi tên, vô thức ngẩng đầu nhìn anh:

“A? Sao vậy?”

Sau một thời gian bên nhau, Lâm Chi Hiệu đã nhận ra mỗi khi Cố Ngụy dùng giọng điệu này gọi tên cô, chắc chắn sau đó sẽ là chuyện khiến cô phải ngượng ngùng đỏ mặt. Nhưng Lâm Chi Hiệu cũng không thể chống đỡ được sức quyến rũ của Cố Ngụy, mỗi lần như vậy đều luôn bối rối, tim cũng vô thức mà đập nhanh hơn.

Ngay khi Lâm Chi Hiệu đang than thở trong lòng về sức chống đỡ yếu kém trước trai đẹp của bản thân thì giọng nói trầm thấp và gợi cảm của Cố Ngụy lại vang lên bên tai cô:

“Bây giờ đang nghỉ trưa, nên anh không phải là bác sĩ, mà là chồng em.”

“Gì?”

Lâm Chi Hiệu còn chưa kịp phản ứng, Cố Ngụy đã tiến sát đến trước mặt, sát đến mức môi hai người chỉ cách nhau vài milimet.

“Vậy Hiệu Hiệu, người chồng này có thể hôn vợ của mình không?”

Lời nói ra là một câu hỏi, nhưng Cố Ngụy căn bản không muốn nghe Lâm Chi Hiệu trả lời, vừa dứt lời liền cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang hơi hé mở kinh ngạc của cô. Lâm Chi Hiệu vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngây ngốc mở to mắt nhìn anh. Vài giây sau, Cố Ngụy cũng mở mắt, ân cần nhắc nhở:

“Hôn cần nhắm mắt, tập trung vào, Hiệu Hiệu!”

Vợ anh sao mà khờ khạo và dễ thương đến thế. Mãi cho đến khi nụ hôn kết thúc, Lâm Chi Hiệu mới nhận ra rằng mình đã bị hôn lén một lần nữa!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *