Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 17: Chỉ cần em muốn, anh sẽ cùng em đi khắp thế giới

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 17: Cố Ngụy hỏi Lâm Chi Hiệu muốn đi tuần trăng mật ở đâu, Lâm Chi Hiệu liền vẽ một vòng tròn khắp bản đồ thế giới: Em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới! Cố Ngụy mỉm cười: Được, anh đi cùng em!

  • Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 16: Về thăm bố mẹ vợ

Mẹ Lý sau khi nghe Lâm Chi Hiệu nói rằng Cố Ngụy rất chu đáo về những vấn đề này thì mới hoàn toàn yên tâm. Nghĩ lại bà cũng cảm thấy mình lo lắng hơi thừa, con gái không phải quá ngốc, cũng đã 22 tuổi, lại có Cố Ngụy là bác sĩ tài giỏi, chắc chắn không có vấn đề gì.

“Đứa nhóc này, đi dọn đĩa cá chép om dưa ra bàn ăn đi, đứng đó làm gì vậy?”

Lâm Chi Hiệu nheo nheo mắt, sao cô có cảm giác dù đã lấy chồng nhưng mẹ vẫn nhìn mình như một đứa trẻ ngốc nghếch. Thật ra suy nghĩ của Lâm Chi Hiệu không sai chút nào.

Trong phòng khách, bác sĩ Cố đang chơi cờ với thầy Lâm, sau khi Lâm Chi Hiệu lần lượt mang bát đĩa đến bàn ăn liền gọi với ra: “Thầy Lâm, bác sĩ Cố, đến giờ ăn trưa rồi!”

“Thầy Lâm đánh cờ rất giỏi. Sau nhiều năm như vậy mà phong độ vẫn không hề giảm sút nha.”

Lâm Chi Hiệu bước qua xem bàn cờ. Cô không hiểu lắm về các loại cờ quạt này. Khi còn nhỏ cô thích chơi cờ caro, thầy Lâm lại muốn dạy cô học cờ vua và cờ tướng nhưng mấy cái đó thật sự rất khó, cuối cùng Lâm Chi Hiệu bỏ cuộc luôn chẳng học được gì. Từ sau đó cô cũng luôn sợ hãi việc thầy Lâm dạy đánh cờ, may quá nay đã có con rể Cố “thế mạng” rồi.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 17: Chỉ cần em muốn, anh sẽ cùng em đi khắp thế giới

Còn nhớ lần đầu tiên bác sĩ Cố đến nhà Lâm Chi Hiệu ăn cơm. (Ảnh: Internet)

Tuy nhiên, nếu thầy Lâm không nói thì không có cách nào kết thúc được ván cờ này. Lâm Chi Hiệu giục mấy câu không được liền chụp ảnh 2 người họ rồi đăng lên vòng bạn bè với dòng chữ: “Ván cờ này tôi đoán phải đợi tới lúc Lý lão sư lên sân khấu mới có thể hạ màn”.

Không ngờ vừa đăng xong thì Tam Tam đã online thả tim và bình luận: “Đây là tân nương lại mắt đó hả?”

Lâm Chi Hiệu trả lời bằng một cái meme husky rồi quay vào gọi mẹ Lý đến xử lý hai người kia. Quả nhiên ngay giây sau, mẹ Lý vừa bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn vừa gọi:

“Lão Lâm, chuyện gì vậy? Sao còn kéo Tiểu Cố đi chơi cờ, không ra ăn cơm à?”

Sau đó bà lại nói với Cố Ngụy: “Tiểu Cố, mau tới đây, ăn cơm đi, thầy Lâm mà chạm vào bàn cờ là quên trời quên đất luôn đấy!”

Đương nhiên Cố Ngụy nhiều lần muốn để cho lão Lâm thắng nhằm kết thúc ván cờ sớm. Nhưng thầy Lâm là một cao thủ chơi cờ lại rất thích cạnh tranh nên nhất quyết không chịu để con rể nhượng bộ, thành ra hai người vào thế giằng co mãi không phân thắng bại. Kết quả lão Lâm bị mẹ Lý kéo ra bàn ăn.

Sau khi ăn xong, Cố Ngụy kiểm tra cơ thể cho thầy Lâm còn mẹ Lý và Lâm Chi Hiệu ngồi ngoài phòng khách trò chuyện với nhau.

“Con thấy lão Lâm dạo này có vẻ tốt hơn trước đây nhiều.”

Lâm Chi Hiệu vừa nói vừa bổ quả táo đã gọt vỏ, cắm tăm đưa tới cho cô Lý: “Lý lão sư, mẹ ăn miếng này đi!”

“Ừ, kể từ khi con kết hôn, cảm thấy thể trạng của bố con có vẻ tốt hơn hẳn”

Bây giờ con gái cũng đã kết hôn, được gả cho người mình thích, mẹ Lý và lão Lâm đều không cần lo lắng gì nữa, hiện tại mối quan tâm duy nhất chính là thân thể của lão Lâm mà thôi, có thể tập trung chăm sóc sức khỏe rồi.

Ngay khi hai người họ đang nói chuyện, Cố Ngụy và thầy Lâm bước ra khỏi phòng.

“Cố Ngụy, sức khỏe của thầy Lâm thế nào?”

Sau khi Lâm Chi Hiệu hỏi xong, cả 3 người đều nhìn Cố Ngụy, chờ đợi câu trả lời của vị bác sĩ chuyên khoa này.

“Cơ thể bố đang hồi phục rất tốt. Hồng cầu và tiểu cầu đều tăng trở lại. Kiểm tra cụ thể thì phải đến bệnh viện. Khi bố đến bệnh viện hóa trị trong tuần này, anh sẽ kiểm tra chi tiết hơn.”

Thầy Lâm nghe vậy thì cười vui vẻ:

“Đó, thấy chưa, tôi đã nói tôi rất khỏe mà!’

Cả Lâm Chi Hiệu và mẹ Lý cũng rất vui mừng khi nghe tin này. Lâm CHi Hiệu đi tới nắm lấy cánh tay thầy Lâm, vừa cảm động vừa khoa trương mà phát biểu:

“Thầy Lâm, thầy chính là được hưởng ánh sáng may mắn từ con gái rồi đó!”

“Ánh sáng gì?”

“Tất nhiên là ánh sáng của hạnh phúc và may mắn. Khi thầy Lâm thoải mái tâm tưởng thì mọi bệnh đều sẽ được chữa khỏi.”

Lâm Chi Hiệu là người hạnh phúc nhất, vui vẻ đến hoa tay múa chân. Vẫn nhớ sau khi bệnh ung thư của thầy Lâm tái phát, còn di căn đã khiến cô rơi vào tuyệt vọng. Giống như việc thầy Lâm rất nóng lòng muốn cho cô kết hôn với Cố Ngụy trong năm nay, cô đương nhiên biết bố mình lo sợ điều gì. Thầy Lâm sợ rằng sẽ không thể nhìn thấy đám cưới của con gái, và sẽ không thể tận tay giao Lâm Chi Hiệu cho người chồng tương lai của cô…

May mắn thay, Cố Ngụy vẫn luôn ở bên và đồng hành cùng cô, chăm sóc thầy Lâm tận tình chu đáo. Để hôm nay Lâm Chi Hiệu lại tràn trề hy vọng. Cô tin vào phép màu y học và càng tin hơn vào tình yêu của một người cha dành cho con gái mình.


Sau bữa trưa và nghỉ ngơi, nói chuyện cùng bố mẹ Lâm một lúc thì Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu chia tay hai người, lái xe trở về. Trên đường đi, Cố Ngụy đột nhiên hỏi:

“Hiệu Hiệu, em có muốn bắt đầu chuyến du lịch trăng mật của chúng ta không?”

Lâm Chi Hiệu quay sang nhìn anh với vẻ khó tin. Dù trước Cố Ngụy đã hứa về việc nghỉ phép để đi du lịch tuần trăng mật nhưng cô chưa từng đặt nhiều kỳ vọng vào nó bởi đặc thù công việc của bác sĩ Cố rất bận.

“Thật sao? Tất nhiên là có! Em muốn đi rất nhiều nơi!”

“Vậy thì đi từng nơi một!”

Cố Ngụy nhẹ nhàng nắm tay Lâm Chi Hiệu, mỉm cười gật đầu: “Em muốn đi nơi nào đầu tiên?”

“Tuyệt vời, chồng ơi em yêu anh!”

Nếu không phải do Cố Ngụy lái xe, Lâm Chi Hiệu có lẽ sẽ nhảy dựng lên và ôm hôn anh một cái. Sau đó Lâm Chi Hiệu bắt đầu nói chuyện suốt quãng đường trở về để trả lời câu hỏi “muốn đi đâu” của Cố Ngụy. Có rất nhiều nơi cô muốn đến, nên không biết nên đi nơi nào trước.

“Được rồi, anh sẽ nghiên cứu kỹ lộ trình và lên kế hoạch.”

“Được được, chồng em là tốt nhất!”

Về tới nhà, Lâm Chi Hiệu nhanh chóng viết ra những nơi họ muốn đi. Nghĩ đến việc được đi du lịch cùng chồng, có thể danh chính ngôn thuận thuê chung 1 phòng ngủ chung 1 giường, không ngại việc tắm chung cùng lúc nữa, có thể cùng nhau ngắm cảnh đẹp, ăn món ngon, khám phá nhiều thứ mới lạ… thật sự rất phấn khích ah.

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 17: Chỉ cần em muốn, anh sẽ cùng em đi khắp thế giới

Lâm Chi Hiệu muốn đi đâu, Cố Ngụy sẽ đi cùng cô. (Ảnh: Internet)

Sau khi Cố Ngụy đi ra khỏi phòng tắm, anh thấy Lâm Chi Hiệu đã viết một danh sách dài các địa danh lên cuốn sổ tay: Thượng Hải, Giang Tô, Nam Kinh, Vân Nam và Tây Tạng.

“Em muốn đi đến chỗ nào nhất?” Anh bước tới ôm Lâm Chi Hiệu từ phía sau, gác cằm lên vai cô nhẹ nhàng hỏi. Lâm Chi Hiệu ngửi thấy mùi sữa tắm rất thơm trên người Cố Ngụy liền xoay đầu dụi dụi mũi vào bên tóc mai anh, giọng đầy vẻ làm nũng:

“Em muốn đi tất cả!”

Mặc dù Cố Ngụy rất muốn đồng ý và thực hiện mọi mong muốn của cô, nhưng anh vẫn phải nói chuyện thực tế:

“Hiệu Hiệu, anh sợ lần này không thể đi nhiều thế được. Chúng ta sẽ đi dần dần, sẽ đi cả trong nước lẫn du lịch nước ngoài, được không?”

“À, vậy cũng được!”

Cố Ngụy cầm tay Lâm Chi Hiệu, khoanh tròn những chữ cái:

“Thượng Hải, Giang Tô, Nam Kinh, ba nơi này chúng ta có thể đi cùng nhau, chúng tương đối gần, lộ trình sẽ thuận tiện.”

Lâm Chi Hiệu không phải là người tham lam, niềm vui nhỏ cũng dễ dàng thỏa mãn. Tuy không thể đi hết những nơi cô muốn nhưng chỉ cần đi với bác sĩ Cố thì đi xuống lầu mua rau cũng rất vui rồi.

“Ừm, vậy cũng được. Vậy chúng ta đi Thượng Hải trước.”

“Hiệu Hiệu, tại sao em lại muốn đến những nơi này?”

Cố Ngụy biết Lâm Chi Hiệu có rất nhiều thành phố mà cô muốn đến, nhưng dường như anh chưa hỏi lý do vì sao cô lại thích những nơi này.

“Đầu tiên, em đã đến Thượng Hải với Tam Tam khi còn học đại học 2 lần, nhưng thật đáng tiếc là khá vội vàng và không có nhiều thời gian vui chơi nên em muốn đi một lần nữa.”

“Chà, anh rất vinh dự được cùng em đi lần thứ 3 này!”

Cố Ngụy hôn lên tóc Lâm Chi Hiệu: “Còn ở đâu nữa?”

“Dương Châu vào tháng 3 có lễ hội pháo hoa! Anh nghĩ xem, sẽ lãng mạn như thế nào khi đến Tô Châu, Nam Kinh, thăm Hồ Tây, ngắm hoa anh đào và cánh đồng hoa cải dầu khi hoa nở vào mùa xuân…”

Cố Ngụy gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, phải nói rằng chúng ta lựa chọn thời điểm kết hôn rất hợp lý!”

“Đúng vậy, mùa này là hợp lý nhất, đi đâu cũng đẹp!”

Cố Ngụy nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tự mãn của vợ mình: “Đúng vậy, vợ anh nói gì cũng đúng!”

Lâm Chi Hiệu vỗ nhẹ vào tay Cố Ngụy, hơi bĩu môi tỏ vẻ bất bình: “Đừng nhéo má em, khuôn mặt này đủ to rồi, anh còn nhéo nữa nó to thêm ra thì sao?”

“Thì rất đáng yêu.” Cố Ngụy lại sờ sờ lên má Lâm Chi Hiệu, vừa cười vừa hôn nhẹ lên chóp mũi cô. Sau đó anh hỏi: “Vậy tại sao em lại muốn đến Vân Nam và Tây Tạng?”

Lâm Chi Hiệu hừ mũi, cảm thấy tuyệt vọng với mức độ khô khan của Cố Ngụy: “Bác sĩ Cố, anh thực sự không có chút khái niệm lãng mạn nào sao?”

“Hả? Chuyện gì?”

“Anh không nghĩ Thương Sơn Nhĩ Hải (*) rất lãng mạn sao? Cùng người yêu đến Đại Lý du ngoạn, ngắm nhìn phong hoa tuyết nguyệt nơi đây thật sự rất rất lãng mạn đó!”

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 17: Chỉ cần em muốn, anh sẽ cùng em đi khắp thế giới

Cảnh đẹp phong hoa tuyết nguyệt ở Thương Sơn Nhĩ Hải. (Ảnh: Internet)

Lâm Chi Hiệu có quá nhiều nơi mong muốn được đi bởi cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết và phim tài liệu du lịch như vậy khi còn đi học. Những khung cảnh lãng mạn, những địa danh nổi tiếng đã trở thành niềm ao ước của Lâm Chi Hiệu.

Cố Ngụy ngoan ngoãn gật đầu tiếp thu kiến thức mới mẻ này: “Vậy còn Tây Tạng thì sao?”

“Anh có biết Cung điện Potala không? Em muốn đứng ở nơi gần bầu trời nhất cùng người em yêu, đó cũng là sự lãng mạn tuyệt vời đó!”

“Vợ anh thật sự rất thông minh, quả thật nói gì cũng đúng!”

Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn phiên ngoại 17: Chỉ cần em muốn, anh sẽ cùng em đi khắp thế giới

Cung điện Potala ở Tây Tạng, nơi gần với bầu trời nhất. (Ảnh: Internet)

Cố Ngụy theo thói quen lại nhéo nhéo má Lâm Chi Hiệu, nhưng lần này cô không phải đối, chỉ xoay người đối diện, mở to đôi mắt trong veo, long lanh nước nhìn anh:

“Cố Ngụy, nếu có thể, chúng ta cùng nhau du lịch khắp thế giới được không?”

Cố Ngụy cúi xuống, chìm sâu vào đáy mắt đen sáng ngời chất chứa tình yêu và niềm vui, niềm khao khát của Lâm Chi Hiệu, chậm rãi gật đầu: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ cùng em đi khắp thế gian!”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *